Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1072: ĐÁNG KHÔNG?

Âm thanh “vù vù!” vang lên, gậy khóc tang dưới ánh trăng hình thành một vòng cung sáng màu vàng đồng.

“Rầm!”

Đầu gậy vụt đập trúng nắp Thiên linh của cái đầu lâu.

Lại là “rắc” một tiếng giòn giã vang lên, gậy khóc tang trực tiếp xuyên thấu cái đầu lâu, đồng thời đập xuyên nắp quan tài ở phía sau, một nửa thân gậy đều cắm vào bên trong.

Cái luồng khí lạnh âm u ở xung quanh đó đột nhiên liền biến mất, thay vào đó là tiếng gió “vù vù” bên tai, thậm chí còn có tiếng nước chảy.

Trong tiếng gió còn xen lẫn với tiếng lá xào xạc, tiếng nước chảy thì đến từ trong đầm nước ở trước hai căn biệt thự này.

Góc độ này của tôi, vừa vặn có thể nhìn thấy chỗ của đầm nước đó, sương mù lốm đốm tràn ngập, không ngừng lởn vởn bên trên mặt nước, nhưng lại chẳng hề lan tỏa đến trên bờ.

Âm u lạnh lẽo và hoang vắng đến từ nhập vong, vong khách tới từ phá xác, hài cốt của Dư Sơn, bèn là xương cốt còn sót lại của xác sống sau khi phá xác.

Mà bây giờ tôi dùng gậy khóc tang đánh xuyên đầu nó, hồn của Dư Sơn bèn nhất định sẽ tan thành mây khói.

Cũng chính bởi vì vậy, bầu không khí trên tầng đỉnh này mới khôi phục bình thường, tôi mới có thể nghe thấy những tiếng động khác ở xung quanh, chứ nếu không thứ lởn vởn ở đây, liền chỉ có bi và oán của Dư Sơn.

Tôi hít thở sâu mấy phát, triệt để bình ổn lại tâm trí.

Đi đến bên cạnh quan tài, tôi giật gậy khóc tang ra ngoài, thì lại nghe thấy “ào ào” một tiếng, hài cốt của Dư Sơn lại trực tiếp tan rã luôn, nhưng tôi kỳ thực căn bản còn chưa chạm đến hài cốt của hắn.

Cúi đầu, tôi nhìn đống di cốt đó, lắc lắc đầu, lồng ngực vẫn cứ cảm giác bức bối đến phát hoảng.

Trầm mặc hồi lâu, tôi lại lần nữa lắc đầu, thở dài nói: “Bỏ mạng vào, bỏ cả kiếp sau vào, đáng không?” Không còn bất cứ âm thanh nào trả lời tôi, cũng chẳng có bất cứ cảm ứng nào nữa, chỉ là trời bắt đầu rả rích mưa.

Cơn mưa không lớn, rất nhỏ, có điều lại vô cùng lạnh giá.

Bên chỗ cầu thang truyền lại tiếng bước chân khe khẽ, rất nhanh Trâu Vi Dân liền xuất hiện ở cửa cầu thang, anh ta đang ôm đầu, hít ngược một hơi khí lạnh, tay còn lại đang xách súng, trong mắt ánh lên vẻ nghi ngờ sợ hãi.

“La... La tiên sinh... Tôi tại sao lại ở đây?” Thần sắc Trâu Vi Dân ngơ ngác.

“Anh ta khiến anh lên đấy.” Tôi đứng ở trong mưa, liếc cỗ quan tài đỏ một cái.

Trâu Vi Dân vừa đi ra ngoài, vừa cúi đầu nhìn nhìn khẩu súng trong tay, mặt anh ta càng biến sắc: “Nòng súng còn nóng, tôi nổ súng rồi?”

“Có bắn mấy phát rồi.” Tôi giọng điệu bình thản.

Vẻ mặt Trâu Vi Dân lập tức vô cùng trắng bệch: “Tôi ‘giết người’ rồi?!”

“Còn may, anh không bắn chuẩn, chứ không tôi chắc đang nằm ở tầng dưới.” Giọng điệu tôi không có sự trách cứ Trâu Vi Dân, có điều cũng chẳng giấu giếm.

Thân người Trâu Vi Dân loạng choạng đôi phát, suýt nữa thì ngã ra, tiếp đó anh ta hai ba bước liền đi tới cạnh quan tài, một tay chống bên thành quan tài, mặt đầy nghi ngờ kinh hãi nhìn sang tôi, rồi lại cúi đầu nhìn nhìn hài cốt ở trong quan tài.

“La tiên sinh...” Trâu Vi Dân khó nhọc mở miệng.

“Không đáng ngại.” Tôi cúi đầu lại nhìn xương cốt của Dư Sơn mấy giây, sau đó mới lắc lắc đầu, giọng điệu bình thản nói: “Anh ta đã không tiếp tục gây ra được rắc rối gì nữa rồi, việc còn lại giao cho cảnh sát các anh đi, đúng rồi, phía dưới còn có một cái xác nữ, Trần Dung Dung vừa nãy bị nhập vong, nhảy lầu rồi.”

“Nhảy lầu?!” Thần sắc Trâu Vi Dân càng kinh hãi hơn.

Tôi đơn giản đem chuyện vừa nãy phát sinh kể một lượt với Trâu Vi Dân, trên trán Trâu Vi Dân liên tục túa mồ hôi, cuối cùng thì mặt lộ vẻ khổ sở.

Không ở trên tầng đỉnh thêm, lúc này mưa đã lớn hơn không ít, ở lại thêm nữa trên người liền bị ướt hết thôi.

Tôi quay người từ cầu thang đi xuống dưới, Trâu Vi Dân cũng đi theo sau lưng tôi.

Rất nhanh chúng tôi đã đến trước cửa tầng một của biệt thự, cơn mưa lại lớn thêm không ít, ngoài sân, trong đám cỏ dại đang im lìm nằm xác chết của Trần Dung Dung.

Dưới người cô ta đều là máu, thứ màu này thấm đẫm mặt đất, đồng thời cũng thẩm thấu vào phần rễ của đám cỏ dại kia.

Khuôn mặt trắng bợt, đôi mắt mở to ngửa lên nhìn bầu trời đêm, nước mưa rơi lên trên mặt cô ta, nhưng cảm giác đem lại cho người ta thì lại giống như là vệt nước mắt.

“La tiên sinh... Cô ta sẽ tác quái chứ?” Trâu Vi Dân đột nhiên dè dặt hỏi, anh ta rõ ràng là quá thận trọng rồi.

Tôi nhíu mày, ngừng một lát rồi mới nói: “Chưa chắc, có điều trong cục các anh là đất Dương sát, vong khách gì vào trong đều không tác quái nổi, chỉ cần ban ngày lại đưa cô ta đi hỏa thiêu, lò đốt xác của nhà hỏa táng có...”

“Ba đạo phù?” Trâu Vi Dân mở miệng thăm dò, vừa hay cắt ngang lời của tôi.

Tôi không hề để bụng việc Trâu Vi Dân cắt ngang câu nói của tôi, cũng không hỏi thêm gì cả, trực tiếp gật gật đầu.

“Trước đây lúc xử lý một số vụ án, Thi Vũ từng nói qua.” Trâu Vi Dân hít sâu một hơi, nói: “La tiên sinh, đa tạ, chỉ có điều đêm nay...”

“Tôi mở đường âm, đưa xác chết qua bên Cục các anh, thế này thì đừng cho người đi theo chúng ta nữa, dù gì tôi ăn cơm người chết, các anh là Dương sai, không phù hợp lắm.” Tôi mở miệng.

“La tiên sinh nói đúng, tôi cũng có dự định này.” Trâu Vi Dân lau lau trán, tôi cũng chẳng biết đấy là nước mưa hay là mồ hôi của anh ta.

Sau khi bàn bạc với tôi xong, Trâu Vi Dân liền bắt đầu gọi điện thoại, tôi cũng có thể nghe thấy, anh ta nói đại khái chính là quá trình xảy ra chuyện ở đây, cùng với việc chúng tôi bây giờ sẽ đưa xác chết về, bảo trong Cục áng chừng thời gian, sau đó xuất phát qua đây tiến hành phong tỏa hiện trường, rồi thu thập chứng cứ.

Rất nhanh, Trâu Vi Dân đã bàn giao sắp xếp công việc tiếp theo một cách nhanh gọn, anh ta ngừng lại một lát xong, khi lại lần nữa nói chuyện điện thoại, thái độ rõ ràng khiêm nhường hơn rất nhiều, hơn nữa chuyện lần này anh ta nói, bèn còn có chuyện liên quan đến việc anh ta trúng vong nổ súng.

Một lát sau, anh ta cúp điện thoại, lại quệt quệt mồ hôi trên trán, rồi mới nói: “La tiên sinh, bàn giao xong hòm hòm rồi, đi thôi chứ?”

Lúc này mưa cũng gần như tạnh rồi, tôi gật gật đầu, biểu thị có thể đi rồi.

Trâu Vi Dân đi qua bên cạnh xác chết của Trần Dung Dung, trước tiên làm công tác chụp ảnh lấy bằng chứng, sau đó cẩn thận bế xác chết của Trần Dung Dung lên, đem đặt vào trong cốp sau xe.

Tiếp đấy anh ta liền cung cung kính kính nhìn tôi.

Tôi trầm giọng nói: “Chuẩn bị lái xe, tôi mở đường âm.” Nói rồi, tôi cũng đến bên cạnh ghế lái phụ, kéo cửa xe ra.

Đồng thời tôi ho một tiếng, hắng hắng giọng.

Hơi hơi ngửa mặt nhìn bầu trời đêm phía trước, giọng nói theo bản năng kéo dài hô lên.

“Người chết qua quan không chạm đất, người sống đi đêm chớ quay đầu!”

“Giờ Hợi đã đến! Âm Dương trấn giữ! Tiểu quỷ tránh đường!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận