Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 947: CẢNH SÁT CHÌM MẤT THẦN TRÍ

Hà Thái Nhi ngẩng đầu lên, sắc mặt bà ta càng trắng bệch hơn, hai tay vô thức ôm lấy bụng.

Tôi cũng nghi hoặc nhìn sang Trâu Vi Dân.

Trâu Vi Dân lắc lắc đầu nói: “Chúng tôi qua lục soát thấy chỗ lão Phúc để thuốc, xét nghiệm chỗ thảo được đó, thuốc mà gã trả giá cao để mua về, đại bộ phận đều là thuốc rởm, trong đó chỉ trộn lẫn một chút ít thuốc thật, vậy nên mới nói số gã không may, ngược lại là số Hà Thái Nhi không tồi.”

Sau khi Trâu Vi Dân nói hết câu cuối cùng xong, hai tay Hà Thái Nhi lẩy bẩy buông thõng xuống, thân người đang khẽ run rẩy, nước mắt liên tục rưng rưng trong tròng mắt.

Cuối cùng, Trâu Vi Dân theo thông lệ dặn dò Hà Thái Nhi chú ý giữ gìn sức khỏe, về lão Phúc, đương nhiên là có pháp luật trừng trị.

Tiếp đấy Trâu Vi Dân lại nhìn điện thoại một cái, thần sắc nghiêm trọng bảo với tôi, anh ta nhận được tài liệu rồi, hỏi tôi là bây giờ cùng tôi ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện, hay là tôi có sắp xếp gì khác đợi muộn chút nữa rồi nói chuyện sau?

Tôi mời Trâu Vi Dân qua phòng bệnh của mình đợi trước, tôi chờ chút nữa sẽ qua ngay.

Sau khi Trâu Vi Dân đưa người cảnh sát còn lại rời đi xong, tôi nỗ lực an ủi Hà Thái Nhi một lúc.

Hà Thái Nhi rõ ràng đang luôn đè nén cảm xúc, nhưng vẫn đau khổ đến mức không đè nén nổi.

Trần mù đột nhiên nói một câu: “Chúng mày mất một đứa con trai, đứa bé thứ hai này, mệnh cứng, mày đừng cho rằng sẽ xảy ra chuyện, việc này cũng chẳng trách mày được, chỉ có thể trách Lưu Văn Tam. Đợi xong về mày cho nó cái bạt tai, xả uất ức một chút. Nếu không phải trước đây nó làm bậy, lão Phúc kể cả tâm lý có biến thái, cũng không đến mức làm cái việc cực đoan thế này.”

Trong lòng tôi kỳ thực rất lúng túng.

Bởi vì có một số chuyện Lưu Văn Tam đích thực đã từng làm, có điều lão cũng đích thực đã hối hận rồi, về những chuyện này tôi không mấy tiện mở miệng.

Những lời đó của Trần mù nói hết xong, tâm trạng của Hà Thái Nhi rõ ràng tốt lên không ít.

Bà ta bảo tôi đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, đều là chuyện nhỏ vặt vãnh cả, mau đi xử lý công việc chính.

Tôi hơi yên tâm hơn một chút, rời khỏi phòng bệnh của Hà Thái Nhi, nhanh chân đi về phòng bệnh của mình.

Trong thời gian này Phùng Quân liên tục đi theo bên cạnh tôi.

Vị trí cửa sổ, Trâu Vi Dân đang cúi đầu xem điện thoại.

Nghe thấy tôi vào phòng, anh ta ngẩng đầu lên, tôn trọng gọi một tiếng La tiên sinh.

Tôi lắc lắc đầu, ra hiệu cho anh ta không cần khách sáo thế, có thể trực tiếp nói luôn chuyện thôn Kính Khẩu, cùng với vị Phong thủy tiên sinh kia.

Thôn Kính Khẩu chỉ có một Phong thủy tiên sinh Trương Nhĩ, trong lòng tôi lúc này cũng đã có cảnh giác, Trương Nhĩ đã làm chuyện gì, bị phía cảnh sát của thành phố Nội Dương điều tra ra vết tích?

“Đại khái ba ngày trước, bên chỗ thôn Kính Khẩu có người báo án việc nhân khẩu mất tích, vốn đây là một chuyện nhỏ, mỗi ngày đều có người mất tích.” Trâu Vi Dân hít sâu một hơi, nói.

Tôi hơi nheo mắt lại, không mở miệng ngắt lời của Trâu Vi Dân.

Anh ta tiếp tục nói: “Có điều nhà họ Phùng từ trước đây rất lâu đã từng tìm tới chúng tôi, hy vọng chúng tôi chú ý đến một người, chính là Phong thủy tiên sinh của thôn Kính Khẩu, Trương Nhĩ.”

“Bên trên sắp xếp mấy cảnh sát chìm, cách vài ngày lại qua thôn Kính Khẩu một chuyến, có điều Trương Nhĩ xuất quỷ nhập thần, mãi vẫn chưa từng thấy người.”

“Mãi cho đến ba ngày trước lúc nhận được báo án, vừa hay cảnh sát chìm cũng qua thôn Kính Khẩu, vốn dĩ bên trên định hỏi bọn họ, có tình hình gì không, kết quả người cũng không liên lạc được nữa, chuyện này liền không nhỏ nổi rồi.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại.

Trương Nhĩ không chỉ biết trộm thọ, mà còn biết rất nhiều thủ pháp tà ác khác, bao gồm châm nến người cùng với thuật hình nhân mà tôi biết, đều phải cần đến mạng người da người.

Chỉ có điều thỏ không ăn cỏ cạnh ổ, Trương Nhĩ mà lại động đến người của thôn Kính Khẩu? Vậy chắc là cái người của thôn Kính Khẩu đó, trên mệnh số, hoặc trên phương diện nguyên nhân khác, đáng để lão đi động vào.

Nhưng lão còn động đến cảnh sát chìm, lẽ nào là bởi vì lão bị cảnh sát chìm phát hiện ra gì đó? Vậy nên mới định giết người diệt khẩu?

Đang lúc tôi suy nghĩ, thì Trâu Vi Dân lại tiếp tục nói: “Lúc buổi sáng ngày hôm nay, mấy cảnh sát chìm đó quay về rồi, tôi cho cậu xem ảnh.”

Lời của Trâu Vi Dân càng khiến tim tôi thót lại một phát, anh ta đã đi đến cạnh người tôi, đem điện thoại đưa cho tôi.

Ba cảnh sát chìm bình thường, đều là đàn ông tuổi đời vào khoảng trên dưới ba bốn mươi tuổi, ngồi trên một hàng ghế.

Chỉ từ trên ảnh liền có thể nhìn ra, bọn họ đang nhìn thẳng ra trước, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ trống rỗng, giống như không có thần trí vậy.

“La tiên sinh, cậu nhìn ra vấn đề rồi chứ?” Trâu Vi Dân rõ ràng đang nỗ lực giữ bình tĩnh.

“Bọn họ chắc toàn bộ đều mất thần trí rồi?” Tôi trực tiếp dứt khoát mở miệng hỏi luôn, trong lòng nặng trĩu.

“Đúng, giống hệt như đần độn vậy, nói gì đều chẳng phản ứng, làm gì cũng không phản ứng, đưa đến bệnh viện liên quan, làm kiểm tra toàn diện, nói là phương diện tinh thần có vấn đề, có điều nếu đòi đưa ra kết quả giám định bằng giấy, thì bệnh viện lại không đưa ra được.”

Trâu Vi Dân ngừng lại một chút, giọng khàn khàn tiếp tục nói: “Nhân khẩu mất tích, cảnh sát chìm xảy ra chuyện, hai việc này nhìn trông không có liên hệ gì, nhưng nhà họ Phùng từng bảo chúng tôi chú ý đến vấn đề của Phong thủy tiên sinh, không có liên hệ, không có manh mối, chính là vấn đề lớn nhất, vậy nên bên trên trực tiếp bảo tôi tới tìm cậu, hy vọng cậu có thể trợ giúp chúng tôi giải quyết, còn nữa, bên trên muốn để cậu đi xem người trước, hy vọng đừng có người xảy ra chuyện.”

Tôi thì lại vụt nghĩ đến thủ đoạn mà lúc trước bà cô Cù đối phó với tôi...

Nếu đúng là như vậy, thì chuyện này liền phiền phức rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận