Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 469: ĐÁNH GÃY XƯƠNG CỐT CÒN LIỀN GÂN

Nói rồi, vẻ hưng phấn trên mặt Phùng Chí Vinh cũng đổi thành căng thẳng, trên trán cũng có không ít mồ hôi, ông ta chằm chằm nhìn sang tôi.

Lòng tôi cũng rất nghi hoặc, chỗ nào mà Lý Đức Hiền lại không phát giác ra được?

“Phùng gia chủ, tôi đúng thật không hiểu, mong ông chỉ rõ.” Tôi mở miệng hỏi.

Phùng Chí Vinh mới ngừng lại, nói từng chữ một: “Quan tài.”

Mí mắt tôi lập tức giật điên cuồng.

Phùng Chí Vinh giải thích một cách rất nhanh: “Quan tài an toàn nhất, mà cũng tiếp cận Lý Đức Hiền nhất, La tiên sinh thân thủ của cậu bây giờ hơn ngày xưa nhiều, mặt đối mặt, Lý Đức Hiền chắc chắn không chạy thoát được.”

“Lão cho dù thuật phong thủy cao siêu, cũng tuyệt đối không có cơ hội.”

“Huống hồ, lão cũng chẳng có thân thủ gì, chỉ là gan nhỏ như chuột, vô cùng cẩn trọng mà thôi.”

“Cược một ván, sẽ không có nguy hiểm gì đâu, nhưng một khi thành công, thì Lý Đức Hiền sẽ thành tù binh dưới trướng rồi!”

Tôi hơi nheo mắt lại, không thể không nói, đề nghị này của Phùng Chí Vinh, đúng thật rất to gan!

Ông ta không nói, tôi căn bản sẽ không nghĩ đến phương pháp kiểu này.

Mà nghĩ kỹ một chút, tôi đúng là cảm giác có chút khả thi.

Lý Đức Hiền đích thực quá thận trọng, ngoại trừ ban đầu tiên lão cho rằng tôi là một tay non mới ra nghề, nên giễu cợt thẳng vào mặt tôi.

Sau đó nhà họ Cố đổ sụp, lão ngồi một mình ở du thuyền trên sông quan sát từ xa.

Lấy Từ Thi Vũ để đối phó với tôi, cũng là ở trên sông quan sát.

Bên ngoài Triều dương trạch, tôi đích thực cũng bị giam lại rồi, mà lão vẫn không xuất hiện động thủ, có thể tưởng tượng được mức độ cẩn trọng của lão.

Quan tài, tuyệt đối là nơi gần Lý Đức Hiền nhất mà lão không phát hiện ra được.

Đương nhiên, tôi cũng không lập tức đồng ý ngay, mà nhìn sang Trần mù.

“Chú Trần, chú thấy thế nào?”

Trần mù trầm ngâm chốc lát, lão cũng gật gật đầu: “Chú với mày cùng đợi trong quan tài.”

Những lời này của lão, đồng nghĩa với việc nhận lời Phùng chí Vinh luôn.

Tay của Phùng Chí Vinh ấn chặt trên mặt bàn, ông ta trịnh trọng nói: “Như thế này, Lý Đức Hiền có mọc cánh cũng khó thoát! Tôi sẽ đi bàn bạc với Lưu tiên sinh, để anh ta đi cùng với hội cảnh sát chìm bên Từ tiểu thư, tôi cũng sẽ gài đủ người để bảo đảm không có chút sơ hở nào!”

Từ Thi Vũ khẽ nói: “Lão nhất định sẽ dính lưới.”

Tiếp sau đó, thì Phùng Chí Vinh giới thiệu đơn giản một chút với chúng tôi về gia tộc của bạn ông ta, và đầu đuôi của chuyện này.

Gia tộc đó họ Sài, ở thành phố Nội Dương cũng đã tồn tại gần trăm năm, kinh doanh ngành đồ cổ, nhà lớn nghiệp lớn.

Bọn họ cũng rất tin phong thủy, vậy nên sau khi con trai cả của bạn ông ta xảy ra chuyện xong, liền lập tức tìm tiên sinh, ý là muốn điểm táng cho tử tế, tiện thể cũng xua bớt vận rủi gần đây của gia tộc.

Lý Đức Hiền cũng tìm tới gia tộc bọn họ vào thời điểm này, đòi không chỉ mỗi tiền, mà còn có một số đồ cổ.

Những thứ đó đều có giá trị không nhỏ, nhưng thứ mà Lý Đức Hiền hứa hẹn thì vô cùng hấp dẫn.

Ông bạn này quan hệ rất thân thiết với Phùng Chí Vinh, cực kỳ tin tưởng ông ta, cộng thêm trước đây ngẫu nhiên có nghe qua chuyện của Lý Đức Hiền làm với nhà họ Phùng, nên mới đem chuyện này nói với ông ta.

Nói rồi, Phùng Chí Vinh cười cười: “Lý Đức Hiền cũng thuộc loại tự tạo nghiệp không sống nổi. Lão bản lĩnh có lớn đến đâu, vẫn không thể bì được với cái danh truyền nhân của La Trung Lương và Trương Cửu Quái, chuyến này La tiên sinh bắt được lão, nhất định cũng sẽ có danh tiếng.”

Tôi lắc lắc đầu, biểu thị danh tiếng chẳng có ý nghĩa gì, giải quyết Lý Đức Hiền mới là mục đích duy nhất.

Lập tức tôi cũng hỏi Phùng Chí Vinh, thời gian xuất phát cùng với những sắp xếp khác của ông ta dự định bắt đầu lúc nào, dù sao tối mai Lý Đức Hiền đã tới rồi, chúng tôi không thể khởi hành quá muộn được.

Phùng Chí Vinh trả lời đợi hôm nay sau khi trời tối, đến nhà họ Sài là có thể sắp xếp chuẩn bị.

Tôi cũng dự định bàn bạc một số chi tiết với Trần mù và Từ Thi Vũ, bèn nói về dãy nhà bên trước.

Phùng Chí Vinh cũng không nói thêm gì khác nữa.

Ba người chúng tôi vừa vào đến trong khu nhà bên, thì liền nhìn thấy Lưu Văn Tam từ trong phòng bước ra.

Kỳ thực tôi nói là về khu nhà bên, phần nhiều cũng là muốn đem chuyện này kể một lượt với Lưu Văn Tam.

Chứ không, ở tiền viện cũng có thể bàn bạc chi tiết được.

Khi tôi nói rõ những dự định của chúng tôi với Lưu Văn Tam xong, Lưu Văn Tam chỉ nói một câu.

“Xác định nhà họ Sài đáng tin? Đừng có để Thập Lục mày với Trần mù vào trong quan tài rồi, đến lúc đó đem đi chôn thẳng luôn nhé.”

Tôi im lặng một lát, nói: “Cháu vẫn tin tưởng Phùng Chí Vinh.”

Lưu Văn Tam cũng trả lời một câu: “Phùng Chí Vinh đương nhiên tin tưởng được, chỉ là nhà họ Sài đấy còn chưa từng gặp mặt, không được quá mạo hiểm.”

Ngừng lại một lát, Lưu Văn Tam tiếp tục nói: “Hơn nữa, Lý Đức Hiền là một phong thủy sư, nhỡ đâu xung quanh lão còn có bố trí gì về mặt phong thủy thì sao? Chú bị xếp ở trong đám cảnh sát chìm, căn bản không ở gần đấy, không cách gì giúp được.”

“Kể cả là chú có thể ở đó, chú cũng xem không hiểu.”

“Thập Lục, người xem hiểu được chỉ có một mình mày, mày với Trần mù đều ở trong quan tài, như thế quá bị động, một khi Lý Đức Hiền phát hiện trước một tý chút vấn đề, là đều sẽ có phiền phức lớn.”

Nói đến sau cùng, Lưu Văn Tam lại mò ra một chai rượu nhấp một ngụm, nheo mắt nói: “Chú thấy, để chú với Trần mù ở trong quan tài, như thế tương đối ổn, còn về Thập Lục, mày phải ở bên ngoài.”

“Tới lúc đó ẩn nấp kiểu gì, phải xem bản lĩnh của chúng ta, mày ở bên ngoài thì nhìn thấu được, ít nhất có thể bảo đảm an toàn của mày và của bọn chú.”

“Cược, chúng ta không thua nổi. Phùng Chí Vinh sợ là thù hận bốc cao quá rồi, chứ nếu không, thổ hoàng đế sông Dương như ông ta sẽ không nói như thế này.”

“Vừa nãy cũng là do chú Văn Tam mày vùi đầu ngủ, chứ không đã phun một ngụm cho ông ta tỉnh ra rồi.”

Như thế này, cũng khiến tôi hơi có chút lưỡng lự.

Bình thường Lưu Văn Tam có vẻ thô kệch, nhưng đề nghị vào thời điểm then chốt lại vẫn rất chính xác.

“Lão mù, ông cảm thấy việc này nắm phần chắc, nên mới làm thế này đúng không?”

“Đừng quên là, trong tay Lý Đức Hiền đã dính bao nhiêu mạng người rồi, chúng ta đúng thật không hiểu về lão.”

Lưu Văn Tam lại đưa cho Trần mù một điếu thuốc lá thông thường.

Trần mù thì không cầm, mà châm thuốc của mình.

Lưu Văn Tam cũng chẳng để ý, mà gài điếu thuốc lá lên mang tai.

“Chuyện này, chúng ta bàn bạc thêm đã.” Mùi khói thuốc lá cuộn cay nồng tản ra.

Cuối cùng sau một hồi thảo luận, Từ Thi Vũ cũng phát biểu ý kiến, đạt được kết quả vẫn là tương đồng với những gì Lưu Văn Tam nói.

Lão và Trần mù vào trong quan tài, tôi ở bên ngoài nghĩ cách ẩn nấp.

Còn về việc ẩn nấp như thế nào, thì cân nhắc và tính toán sau.

Nhoáng cái, trời đã gần đến chập tối.

Mây đen nặng trịch treo nơi chân trời, giống như có thể mưa như trút nước bất cứ lúc nào, trong không khí cũng tràn ngập một thứ áp lực kỳ dị.

Lưu Văn Tam ra hiệu cho tôi đi gặp Phùng Chí Vinh nói về chuyện này.

Tôi cũng chẳng nán lại thêm, quay người chuẩn bị đi qua tiền viện.

Kết quả được nửa đường thì gặp Phùng Khuất.

Nhìn thấy tôi, Phùng Khuất lập tức liền nở nụ cười, nói hắn vừa hay cũng đang tìm tôi, không ngờ lại gặp ở đây.

Tôi hỏi hắn là chuyện gì, có phải liên quan đến Miêu Kinh Luân không?

Phùng Khuất lập tức gật gật đầu, nói hắn hôm nay ở Cục công an nguyên một ngày, phía cảnh sát đã định tội cho Miêu Kinh Luân, nhưng đây đều là thứ yếu.

Chủ yếu là hắn biết được chuyện liên quan đến Miêu Tĩnh từ vợ chưa cưới của Miêu Kinh Luân, nên vội vàng quay về định kể đầu đuôi cho tôi nghe.

Lòng tôi hơi kinh.

Kỳ thực tôi cũng có rất nhiều nghi hoặc.

Quan trọng nhất bèn là thái độ của Miêu Tĩnh đối với Thương Tượng, nếu tình cảm cô ta đối với Thương Tượng đã sâu đậm như vậy, thì tại sao lại phản bội, còn để mang thai, thậm chí còn gây nên kết quả như thế.

Đương nhiên, đối với việc này tôi cũng có suy đoán, khả năng là cưỡng hiếp, hoặc là việc ngoài ý muốn gì khác, dẫn đến việc Miêu Tĩnh bị uy hiếp.

Chỉ là Thương Tượng nằm trong trạng thái quá tế nhị, nên lúc đó tôi không tiện hỏi thêm.

Tôi lập tức liền bảo Phùng Khuất mau kể nhanh.

Còn Phùng Khuất thì lại thở dài một câu, nói: “Chuyện này, Miêu Tĩnh cũng đáng thương.”

“Cậu dì thân, cốt nhục thân, đánh gãy xương cốt còn liền gân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận