Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 837: ĐIỀU KIỆN

Vấn đề cuối cùng, tôi không trả lời Thẩm Kế.

Nếu như tôi vẫn là thằng La Thập lục trước đây, trong những sự việc này, sớm đã bị người ta đánh chén sạch sẽ, đến mảnh vụn xương cũng không còn rồi, làm gì còn có thể tiếp tục tới thôn Kế Nương nữa.

Thẩm Kế không mở miệng hỏi thêm nữa.

Tôi cũng chuyên tâm nhìn động tác của Khương Manh, dù gì đêm qua tôi cũng đã tiêu tốn thời gian rất dài, ngoài tìm Trần mù và Lưu Văn Tam hỏi kinh nghiệm ra, tạm thời không có cách gì khác.

Cái người bị Khương Manh rạch áo ra, nửa thân trên rất nhanh đã không còn mảnh vải.

Khương Manh không động đến quần của hắn, mà lật người hắn lại, dưới ánh nắng chói mắt, tôi nhìn thấy rõ nét trên lưng của hắn cũng có vết thương, là vết thương do móng tay giống với của tôi, có điều vết thương đó đã thối rữa rất nhiều, gần như có độ lớn bằng lòng bàn tay.

Mặt Khương Manh lại biến sắc, cô ta quay đầu, mím môi nói: “Tiên sư, bọn họ cũng bị trúng độc xác chết, nếu tôi phân tích không sai, độc xác chết này chắc chắn cũng có tác dụng như trúng vong, anh bị thương không có thay đổi gì, hoặc là thời gian chưa đủ, hoặc là theo tôi cảm thấy, là do những thủ đoạn này đối với anh mà nói, chỉ là trò trẻ con, không cách gì ảnh hưởng đến anh...”

“Giúp bọn họ làm sạch vết thương xem xem, liệu có thể tỉnh lại được không.” Tôi lập tức nói.

Thẩm Kế phản ứng cũng rất nhanh, lập tức ra lệnh: “Đưa tất cả thầy thuốc trong thôn tới đây, để lại một người đi lột bỏ quần áo những người khác, tìm ra vết thương!”

Những người Thẩm Kế đưa tới chỉ còn lại một người, hắn nhanh chân đi lại, theo lời dặn của Thẩm Kế bắt đầu cởi bỏ quần áo của những người còn lại.

Còn về những người khác, thì đều theo mệnh lệnh của Thẩm Kế đi tìm thầy thuốc ở trong thôn.

Tôi chỉ ngừng lại chừng nửa phút, rồi vẫn cứ gọi điện cho Lưu Văn Tam và Trần mù hỏi thăm một lượt.

Trần mù thì bảo với tôi, bứt độc xác chết không phải đơn giản làm sạch vết thương là có thể làm được, thương tích trên người tôi bởi vì không đủ sâu, cộng thêm bản thân tôi không giống với người khác, độc xác chết khó mà tổn thương đến tôi được, nhưng những người khác thì chưa chắc, cộng thêm trúng độc xác chết lâu như vậy rồi, còn bị trúng vong, phải dùng phương pháp khác mới có thể chữa trị tận gốc.

Chưa đợi tôi hỏi, Trần mù đã tiếp tục nói dùng gạo nếp và máu gà để bứt độc, đem máu gà tưới lên trên vết thương đã được làm sạch, rồi lập tức dùng gạo nếp phủ lên trên, sau khi gạo nếp chuyển thành màu đen xong liền có thể lấy xuống, rồi liên tục phơi đủ ánh nắng, tám chín phần mười là có thể tỉnh lại được.

Tôi ghi nhớ kỹ càng tường tận, sau khi cúp điện thoại xong, lập tức liền dặn dò Khương Manh.

Thời gian thoáng chốc đã qua, tuy người đủ nhiều, nhưng thương tích của mấy người Thẩm Cửu càng nghiêm trọng hơn, cộng thêm việc dùng máu gà và gạo nếp bứt độc, cũng tốn mất không ít thời gian.

Khoảng chừng hơn bốn giờ chiều, ánh nắng đã bắt đầu trở nên yếu đi, Thẩm Cửu mới là người đầu tiên tỉnh lại.

Gã yếu ớt mở mắt ra, vẻ đờ đẫn hung ác trên mặt đã biến mất không còn nữa, thay vào đó chỉ có ngơ ngác, cùng với một tia khiếp hãi ở sâu trong đáy mắt.

Gã giãy giụa bò dậy, lúc nhìn thấy Thẩm Kế, thì càng mừng rỡ đến sắp phát khóc.

Ánh mắt của tôi nhìn đối diện với gã, gã rõ ràng càng ngơ ngác hơn.

Biểu cảm biểu hiện này thì quá thẳng thắn rồi, hắn căn bản không biết đã từng gặp tôi? Càng không biết từng động thủ với tôi?

Thẩm Kế tương đối trực tiếp, hỏi luôn Thẩm Cửu đã phát sinh chuyện gì? Đồng thời kể đơn giản một chút về việc bọn gã đều đã làm chuyện gì.

Mặt mày Thẩm Cửu trắng bệch không chút máu, rõ ràng là bị những gì Thẩm Kế nói làm cho sợ hãi, ngoảnh đầu lại nhìn sang những người khác ở dưới đất, càng suýt chút nữa thì đứng không vững, may là có người qua đỡ lấy, gã mới không ngã ra.

Thẩm Cửu ổn định mất hồi lâu, mới nghiến răng kể đầu đuôi sự việc.

Đại khái cũng là vào bảy ngày trước, gã rời thôn vào thành phố mua một số vật tư mà trong thôn cần đến, trên cơ bản là dẫn theo bảy anh em bọn họ, kết qua lúc ở giữa đường gặp phải một đám người đang đi đường, phương hướng mà bọn họ đi còn vừa hay là phía thôn, vốn dĩ đoạn đường thôn này đã không rộng rãi, nên trực tiếp liền chắn hết mặt đường.

Gã cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng phát giác ra bất thường, bởi vì trong thôn bình thường lấy đâu ra bao nhiêu người tới thế?

Xuống xe định hỏi xem bọn họ từ đâu tới, mới phát hiện những người này trên người đều đang mặc áo liệm, động tác bước đi cũng không bình thường, đi trên đầu nhất là một gã đàn ông mặt ngựa, còn cầm theo chuông.

Còn chưa đợi gã phản ứng lại, thì đám người mặc áo liệm đó đã vồ lấy gã, trước khi hôn mê gã chỉ cảm giác sau lưng bị đâm xuyên...

Sau đó gã từng tỉnh lại một lần, bị trói trong một gian phòng tối tăm u ám, gã đàn ông mặt ngựa đó đang lẩm bẩm nói với hắn rất nhiều thứ, chung quy đều là những chuyện bất lợi với thôn, gã muốn phản kháng, nhưng vẫn không phản kháng nổi, còn cảm giác càng ngày càng mơ hồ, rồi đợi gã lại tỉnh lại, thì đã nhìn thấy chúng tôi rồi...

Trong quá trình trần thuật của Thẩm Cửu, những người khác cũng lần lượt tỉnh lại, biểu hiện của bọn họ trên cơ bản đều chẳng khác gì với Thẩm Cửu.

Dưới sự sắp xếp của Thẩm Kế, những dân thôn còn lại dìu bọn họ đi nghỉ ngơi, chỉ để Thẩm Cửu lại.

“Kẻ đó đã nói những gì bất lợi đối với thôn?” Thẩm Kế lên tiếng hỏi.

Tôi thì cúi đầu nhíu mày, Thẩm Cửu không biết Mã Bảo Nghĩa cũng bình thường, những người mà Âm tiên sinh đưa lên núi lần thứ hai đều chết dưới sự tính toán của ông ta, ngoài ra không có người từng thấy Mã Bảo Nghĩa.

Chỉ có điều thủ đoạn này của Mã Bảo Nghĩa, đích thực là cực kỳ đặc thù, rất khó phòng bị.

Chỉ cần Thẩm Cửu là một xác chết, thì đêm qua tôi đều chắc chắn có thể nhìn ra được.

Khác biệt giữa người sống có hơi thở, với xác sống chỉ còn giữ lại một hơi thở, cùng với xác chết quá rõ nét...

Thẩm Cửu ôm lấy đầu, gã rõ ràng có chút đau đớn, sau khi hự lên một tiếng xong, thì lắc lắc đầu: “Tôi không nhớ ra được....”

Thẩm Kế trầm mặc một hồi, rồi nói: “Đưa anh ta đi nghỉ ngơi, xem xem có thể nhớ lại được không, bắt đầu từ bây giờ, cả thôn giới nghiêm, không được phép ra vào, cổng chào ở cổng thôn liên tục cho người canh gác.”

Hai người cuối cùng đưa Thẩm Cửu rời đi, đồng thời đi truyền đạt mệnh lệnh của Thẩm Kế.

“Mã Bảo Nghĩa không dễ đối phó, y không trực tiếp giết chết Thẩm Cửu, chắc chắn là muốn anh ta từ trong nội bộ từ từ phá hoại thôn Kế Nương, nếu không, mối thù ngược đãi xác chết con trai của y, đủ để y trực tiếp lấy mạng của Thẩm Cửu.” Tôi giải thích.

Ngừng lại một lát, tôi lại nói: “Xác chết Kế Nương cưới chồng đều ở trong tay y, ít nhất cả trăm huyết sát, y có thể khiến Liễu Dục Chú bị thương, cô cũng từng nhìn thấy, thân thủ của Liễu Dục Chú hoàn toàn không chỉ đơn giản như lúc giao đấu với cô.”

“Ừ.” Thẩm Kế gật gật đầu.

Cô ta nhấc chân định đi ra ngoài cổng.

Đầu mày tôi nhíu chặt, gọi cô ta dừng lại.

Thẩm Kế quay đầu nhìn một cái, nói: “Bọn chúng không vào thôn được, tôi phải quay về nghĩ xem, làm thế nào giải quyết thứ phiền phức này. Tuy La Thập lục anh khiến tôi phải lau mắt nhìn lại rồi, nhưng tôi không cho rằng anh có thể đối phó với bao nhiêu huyết sát như thế.”

“....” Tôi nhất thời cạn lời nghẹn họng.

Tiếp đấy Thẩm Kế lại nhìn sang Khương Manh một cái, trong ánh mắt có vẻ nghĩ ngợi.

Cô ta lại định nhấc chân đi.

Tôi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi đến đây có hai việc, một việc là giúp cô, tôi dự cảm được cô có rắc rối, việc thứ hai, chính là muốn mời cô qua tộc Khương.”

“Việc thứ hai dừng lại tại đây, nếu như việc thứ nhất anh có thể giúp đỡ được, tôi sẽ cảm ơn anh.” Thẩm Kế quả quyết trả lời.

“Nếu tôi đưa ra điều kiện đủ để cô động lòng thì sao?”

Tôi không ngừng nghỉ, trực tiếp nói luôn: “Nếu cô vô cảm với tộc Khương, vậy thì xem điều kiện, thế nào?”

“Điều kiện? Tôi muốn Âm dương thuật của anh, anh cho không?”

Thẩm Kế đột nhiên cười cười, giây phút đó, cô ta cười tươi như hoa, thậm chí khiến người ta cảm giác nghiêng nước nghiêng thành.

Chỉ có điều ý tứ trong đó, lại toát ra vẻ sâu thẳm, cùng với mười phần kháng cự.

Cô ta cho rằng đây là điều kiện mà tôi không đáp ứng nổi, vậy nên trực tiếp dùng nó để khiến tôi ngậm mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận