Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 493: GIẾT NGƯỜI TRU TÂM

Phụp phụp hai tiếng đồng thời vang lên.

Lông đuôi gà cắm ngập vào trong ngực hai cái xác vũ hóa!

Lông vũ mịn màu trắng trên người bọn họ nhanh chóng tiêu tan.

Làn da vốn căng đầy, nay cũng bắt đầu khô đét xẹp lép xuống.

Chưa tới thời gian một phút, từ xác chết sinh động như còn sống, đã biến thành hai cái xác khô.

Sinh khí đậm đặc như ánh pháo hoa sáng bừng rồi vụt tắt, căn Sinh cơ trạch này cũng nhanh chóng trở nên âm u lạnh lẽo.

Sự cân bằng giữa phong thủy bị phá vỡ, Tiểu Niếp, cái xác thanh thi của Tuyệt mệnh vị này, ác khí liền có thể áp chế sinh khí của Sinh cơ trạch, phong thủy Tây Tứ Trạch của chỗ này, sắp bị phá rồi!

Cũng vì vậy, trạng thái mạnh mẽ ban nãy của Tiểu Niếp trong nháy mắt cũng bị suy yếu đi không ít.

Trần mù lại lần nữa có thể miễn cưỡng phòng ngự, chỉ có điều lão cũng bị thương rồi, ngực và cánh tay đều đang chảy máu.

Ngao sói cũng đã tham gia vào trận chiến.

Nó chờ thời cơ then chốt xông ra, cắn cho Tiểu Niếp một phát, lưu lại một vết thương xong lại bị Tiểu Niếp hất văng hoặc đạp bay ra.

Ánh mắt của tôi hướng lên trên cỗ quan tài trong gian nhà chính, trong lòng không khỏi điên cuồng mừng rỡ.

Lý Đức Hiền cho rằng Tiểu Niếp có thể đối phó với chúng tôi, nên đem bản thân táng vào trong quan tài, đồng hóa với Sinh cơ trạch, mượn đó để bảo vệ bản thân, triệt để lợi dụng Tiểu Niếp.

Chỉ có điều, lão đặt cược nhầm chỗ rồi!

Tôi nheo mắt lại, lạnh lùng bước nhanh về phía gian nhà chính, trong nháy mắt bèn tới trước cỗ quan tài vàng chóe kia.

Tiền âm phủ trong chậu đốt vàng mã vẫn đang cháy, Lý Đức Hiền rõ ràng đốt tới tận mấy cọc tiền âm phủ, tốc độ cháy rất chậm.

Nhưng nến hương thì đã cháy hết quá nửa.

Tôi nhanh chân đi tới đầu bên kia của cỗ quan tài, tiếp đấy ấn lấy nắp quan tài, dùng lực đẩy mạnh ra trước một phát!

Rầm một tiếng vang lên, nắp quan tài trực tiếp bị tôi đẩy thẳng ra.

Bên trong quan tài tỏa ra từng đợt mùi thơm, lụa là tơ tằm lót đáy, Lý Đức Hiền nằm ở trong đây, đúng thật là thoải mái!

Lão vụt mở hai mắt ra, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.

Rõ ràng lão căn bản không ngờ rằng, chúng tôi lại có thể chống đỡ được Tiểu Niếp, có thể mở cỗ quan tài này của lão ra!

“La Thập Lục, chúng mày lại có thể...” Lý Đức Hiền lật người định ngồi dậy.

Lòng tôi ớn lạnh, ánh mắt lạnh ngắt nhìn xuống Lý Đức Hiền.

Rất rõ ràng, Lý Đức Hiền tự táng cũng chỉ là kế sách tạm thời, đợi Tiểu Niếp đối phó với chúng tôi xong, lão sẽ ra ngoài, căn bản sẽ không chết.

Đây chẳng qua là xảo thuật tính toán trong phong thủy mà thôi.

Lý Đức Hiền vừa ngồi dậy, tôi đã vung tay lên, một nắm đấm giáng mạnh xuống, đập thẳng lên trên mặt lão!

Thân người Lý Đức Hiền đột ngột đổ sang phía bên cạnh, đầu rầm một phát đập vào rìa vách trong của quan tài, lão hét thảm lên một tiếng, lập tức phần đầu bên phải máu chảy không ngừng.

Cú đấm này của tôi không thu lại một tý lực nào cả, dùng thẳng hết sức lực sử dụng Đương đầu nhất bổng ra.

Mặt Lý Đức Hiền đã bị tôi đánh vẹo cả ra, miệng cũng đang không ngừng chảy máu.

“Lý Đức Hiền, ông thua rồi!”

“Đặt cược tất cả lên trên người Tiểu Niếp, con bé đích thực là xác thanh thi hiếm gặp, lợi dụng bố cục phong thủy Tây Tứ Trạch Vô hung, đúng là cũng khiến nó càng trở nên mạnh hơn!”

“Nhưng ông lại không biết, chúng tôi từng gặp qua thanh thi thực thụ, được long khí nuôi dưỡng mấy chục năm, xác thanh thi do đại phong thủy sư hóa thành, phải mạnh hơn quá nhiều so với Tiểu Niếp, chẳng qua chỉ là sinh khí của một căn Sinh cơ trạch, cũng còn lâu mới bằng được với huyệt nguồn phong thủy của Lộc tồn Hành long!”

Có câu nói gọi là Giết người tru tâm.

Lúc vung nắm đấm đó lên, kỳ thực trong đầu tôi đã có một ý nghĩ điên rồ.

Lý Đức Hiền cách chúng tôi gần như vậy, lão gây ra bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm, một dao là tôi có thể giải quyết lão!

Báo thù cho những người vô tội chết oan, cũng để tôi hả giận!

Nhưng tôi càng hiểu rõ, biết rằng tôi không được làm như vậy.

Vậy nên tôi đổi sang một phương thức khác.

Tru tâm!

Toàn thân Lý Đức Hiền không ngừng run rẩy, lão giơ tay lên, chỉ vào tôi, sự giận dữ kinh hãi trong mắt càng nhiều hơn, lập cập cả nửa ngày, lão mới rặn ra được một câu.

“Không... Không thể nào!”

“Từng gặp thanh thi cỡ đó, chúng mày làm sao có thể sống sót quay về được?”

“Dựa vào thằng mù đấy, mày tưởng có thể trấn được Tiểu Niếp rất lâu sao? Nó lập tức sắp phải chết rồi!”

“Trong Sinh cơ trạch có xác vũ hóa của bố mẹ tao! Kể cả thằng mù đấy bản lĩnh cao cường, thì nó cũng không trụ lâu được, La Thập Lục, mày cũng không cần diễu võ dương oai trước mặt tao!”

Trong lúc nói, Lý Đức Hiền liền định rụt càng sâu hơn vào bên trong quan tài.

Lão căn bản không hề có ý muốn ra ngoài.

Đồng thời vừa nãy lão ở trong quan tài, nên cũng không thể nào nhìn thấy bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.

Tôi hơi nheo mắt lại, nhanh chân ép đến bên kia của quan tài, giơ tay túm thẳng lấy cổ áo của Lý Đức Hiền, dùng sức giật một phát ra ngoài!

Lý Đức Hiền liền bị tôi giật ra bên ngoài!

Kỳ thực tôi và Lý Đức Hiền đều có chung một điểm yếu.

Đây cũng là chỗ mà tôi kém xa so với Dương Hạ Nguyên.

Cùng là phong thủy sư, thân thủ của Dương Hạ Nguyên rất mạnh, y có thể đánh nhau với xác thanh thi, thậm chí cả Âm tiên sinh cũng có bản lĩnh đối kháng với xác thanh thi.

Nhưng tôi và Lý Đức Hiền, lại không có thân thủ gì cả.

Không chỉ chúng tôi, cùng đồng hành tới quần thể núi Nam Sơn lần đó, bao gồm cả Tần Thái và đám phong thủy sư khác kia, mọi người đều chẳng có thân thủ gì hết.

Điểm đặc thù của Dương Hạ Nguyên nằm ở việc y có liên quan đến đạo sĩ nhà họ Liễu, thứ biết là chiêu thức của đạo sĩ trừ tà. Âm tiên sinh thì là chủ tế bảo vệ núi Kế Nương, cũng có thân thủ đặc thù.

Đại bộ phận phong thủy sư, gần như đều là dạng trói gà không chặt.

Lý Đức Hiền sau khi bị tôi kéo ra khỏi quan tài, rầm một phát liền ngã ra đất.

Lão ngẩng đầu lên, toàn thân đều cứng đờ lại.

Trên trán lão, toàn là giọt mồ hôi to đùng.

Từ chỗ này, tầm nhìn có thể nhìn thấy rõ nét nấm mồ bị đào ra, bên cạnh mộ là hai cái xác khô đã bị Sát thuật diệt thần hồn.

Hai mắt Lý Đức Hiền, lại lăn xuống hai hàng nước mắt.

Ánh nhìn của lão lại lần nữa dịch chuyển lên trên người của Tiểu Niếp và Trần mù, thân người cũng hơi hơi run rẩy.

Cuối cùng lão quay đầu lại, chằm chằm nhìn vào tôi, trong mắt đều là vẻ hung hãn ác liệt.

“Phá xác chết vũ hóa của bố mẹ tao, La Thập Lục, mày tất sẽ gặp báo ứng!” Loạt phản ứng này của Lý Đức Hiền, lại khiến tôi cảm thấy có chút buồn nôn.

Lại còn rớt nước mắt? Tình cảm sâu đậm được bao nhiêu?

Giọng điệu tôi lạnh ngắt nói: “Ông vì dục vọng cá nhân, mà đi chôn sống phụ mẫu sinh thành, ông không cảm thấy thứ nước mắt này của ông rơi rất châm biếm sao?”

“Bây giờ bọn họ bị phá xác, theo tôi thấy cũng là một dạng giải thoát, ít nhất không còn tiếp tục bị tên hung thủ giết cha giết mẹ như ông lợi dụng, làm thứ công cụ cho ông thừa cơ gây họa!”

“Ông trời có mắt, là thị là phi tự biết phân biệt, tôi sợ báo ứng gì?”

Lý Đức Hiền lẩy bẩy đứng dậy, lão thẹn quá hóa khùng, liền chồm thẳng lên người tôi!

Mà trong tay lão, chẳng biết từ lúc nào đã mò ra một con dao găm, con dao găm này vô cùng sắc nhọn, còn có mấy rãnh máu!

Lòng tôi kinh hãi, không dám buông lỏng nửa phân.

Sư tử vồ thỏ còn cần dùng toàn lực, Lý Đức Hiền đích thực đã bị tôi dồn đến đường cùng, mà người đến đường cùng, nhất định sẽ ác độc.

Huống hồ lão cũng chẳng phải là thỏ, tôi thì càng chẳng được coi là sư tử.

Tôi nhanh chóng rút dao găm đỡ âm linh ra.

Cùng lúc lão đâm về phía ngực tôi, tôi cũng dùng dao găm đi đỡ!

Không thể không nói, kinh qua bao nhiêu lần thực chiến như vậy, vật lộn với sinh tử, bây giờ động tác này của Lý Đức Hiền đối với tôi mà nói đúng thật là chậm, chậm đến cực điểm.

Lão căn bản còn chưa đâm trúng tôi, đã bị dao găm của tôi một phát đâm xuyên gan bàn tay, con dao găm rơi xuống đất trong tiếng hét thảm thiết.

Tôi lại một đấm đập về phía sống mũi của lão!

Lão bị một đấm của tôi đập ngã lăn ra đất!

Tôi vụt đè người lên, cũng không cho lão cơ hội vùng dậy, xoay ngược dao găm, dùng phần chuôi dao đánh mạnh lên xương gò má của lão.

Lý Đức Hiền lại hét lên một tiếng thảm thiết.

Tôi đập liên tiếp mấy cú, phân biệt đánh lên vị trí xương cốt then chốt của lão.

Ngoài việc la hét thảm thiết, Lý Đức Hiền cũng bắt đầu van xin tôi.

“La Thập Lục, mày đừng giết tao!” “Cùng là phong thủy sư, chúng ta cũng coi như kế thừa từ một mạch, không cần thiết phải một mất một còn!”

“Tao chỉ là nhất thời đi sai đường... Mày tha cho tao... Tao dùng bảo vật đổi mạng!”

“Những năm nay tao tích lũy được rất nhiều tiền! Còn có bảo vật quý báu mà rất nhiều phong thủy sư thèm khát, giết tao, mày chỉ tổ tăng thêm sát nghiệp! Cái thứ đó đủ để đổi lấy mạng tao rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận