Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 502: ĐỨA CHÁU GÁI CỦA LÃO QUÁI HẠI NGƯỜI

Từ Bạch Bì đã chết rồi... Trong nhà làm gì còn người nữa?

Tôi muốn mở mắt ra, nhưng ý thức vẫn mệt mỏi không khống chế được.

Hơi có vài phần giống với bóng đè, rõ ràng là tỉnh táo, nhưng lập tức lại bị giật về ngủ tiếp.

Hơn nữa trạng thái tinh thần của tôi cũng không bằng được trước đây, trước đây đều có thể cưỡng chế vùng thoát khỏi cảm giác bóng đè mà tỉnh lại.

Nhưng bây giờ thì chẳng cách gì làm được...

Tôi cũng chẳng biết qua bao lâu mới thực sự ngủ được.

Chung quy ngày hôm sau, vẫn là Từ Thi Vũ gọi tôi dậy.

Ánh nắng chiếu vào trong phòng, hơi ấm thấm vào trong cơ thể, ngoài việc nửa đầu đêm bị bóng đè ra, tôi nghỉ ngơi cũng được coi là tốt, tinh thần cũng rất dồi dào.

Từ Thi Vũ rõ ràng cũng giống vậy, cô ta bảo tôi nhanh dậy, đồ ăn sáng cô ta đã mua về, sắp nguội cả rồi.

Lật người xuống giường ra khỏi phòng.

Trên chiếc bàn gỗ vuông đã bày một loạt đồ ăn như sữa đậu quẩy rán.

Có điều bên cạnh cái giếng trong sân, còn đặt một chậu nước và khăn mặt bàn chải đánh răng, rõ ràng là do Từ Thi Vũ chuẩn bị.

Nhanh chóng rửa ráy một chút, rồi tôi mới đi qua ngồi xuống, Từ Thi Vũ cũng ngồi xuống cạnh tôi ăn đồ ăn.

Tôi kỳ thực không nhắc đến giấc mơ đêm qua, bởi vì không cần thiết phải nói ra, tránh khiến Từ Thi Vũ sợ hãi.

Thế nhưng đúng vào lúc này, Từ Thi Vũ lại đột nhiên nhỏ giọng nói một câu: “Đêm qua tôi mơ một giấc mơ lạ, kỳ quái lắm, mơ thấy trong sân có người đang hút thuốc.”

“Cái tiếng miệng chẹp chẹp, rất giống như tiếng ông nội tôi trước đây. Tôi muốn tỉnh lại, nhưng không tỉnh dậy nổi, tôi cũng từng nghe rất nhiều người nói nhà cũ từng có người chết và âm khí nặng sẽ có bóng đè, không ngờ bản thân cũng gặp phải.”

“Đêm qua anh ngủ ngon chứ?”

Đồng tử mắt tôi đột ngột co lại thành một chấm nhỏ, bàn tay cầm bát, trong chớp mắt khớp ngón tay đều nổi gồ lên.

Từ Thi Vũ cũng mơ giấc mơ kiểu này?

Vậy làm sao có thể là mơ được! Đêm qua đúng thật là có người hút thuốc ở trong sân!

Trên trán, lập tức xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh dày đặc.

Tôi đặt bát xuống, trong lòng có chút trầm xuống.

Mặt của Từ Thi Vũ rõ ràng cũng hơi biến sắc, cô ta rất mất tự nhiên nhìn tôi.

Tôi lắc lắc đầu nói: “Tôi vốn còn nghĩ là bản thân nằm mơ, nhưng thế này xem ra không giống mơ rồi, đêm qua sau khi chúng ta ngủ say xong, trong sân đích thực có người hút thuốc.” Từ Thi Vũ bặm môi dưới, bàn tay đặt trên bàn của cô ta cũng hơi nắm chặt lại.

“Dù sao cũng không thể là ông nội cô được, hoặc giả là trộm đấy.” Tôi cố ra vẻ nhẹ nhõm nói.

Từ Thi Vũ gắng gượng cười cười, không tiếp lời.

Sự nghi hoặc của tôi lại ngày càng nhiều.

Chắc chắn không thể là Từ Bạch Bì được, ở vùng đất Trượng ẩn âm tới, lúc lão ta bị kéo xuống dưới đã là tàn phế cận kề cái chết rồi, tuyệt đối không lên trên nổi.

Vậy thì đêm qua, là ai đang hút thuốc?

Trong lúc suy nghĩ, tôi bảo với Từ ThI Vũ không cần lo lắng, đợi chút nữa kiểm tra cẩn thận trong nhà một lượt, xem xem có vấn đề gì bị chúng tôi bỏ qua hay không.

Từ Thi Vũ cũng gật gật đầu.

Tuy bây giờ đã chẳng còn muốn nuốt nữa, nhưng tôi vẫn ăn hết toàn bộ đồ ăn.

Không ăn cơm, cơ thể sẽ không theo kịp tinh thần.

Sau đó tôi mới bảo Từ Thi Vũ ở lại trong gian chính, đừng đi đâu hết.

Tiếp đấy tôi bắt đầu tìm kiếm từ căn phòng đầu tiên sau khi vào cổng...

Đại khái tốn mất tầm một giờ đồng hồ, tôi mới tìm hết một lượt cả căn nhà, nhưng không hề phát hiện thứ gì kỳ dị và không bình thường.

Đương nhiên, gần như chỗ ngóc ngách kín đáo của mỗi gian nhà, tôi đều nhìn thấy một cái ổ hoàng bì tử. Trong căn nhà này, có mấy cái ổ hoàng bì tử chẳng có gì lạ cả.

Phòng của Từ Bạch Bì, tôi tìm kiếm đặc biệt kỹ lưỡng, phát hiện ngoài mấy tấm da hoàng tiên rách nát ra, thì chẳng còn đồ vật gì khác nữa.

Đến cuối cùng tôi suy đoán đại khái, hoặc giả là ở đây oán khí nặng, âm khí nặng, vậy nên thu hút một số “thứ” tới?

Chỉ cần phá bỏ phong thủy hung trạch ở đây, là có thể bình an vô sự.

Nói đơn giản một chút về phán đoán của tôi với Từ Thi Vũ, cô ta nghe vậy mới yên tâm hơn không ít.

Qua một đợt tìm kiếm, tôi cũng lần mò thấu triệt phong thủy của căn nhà này.

Ngoài bố cục Xung lộ sát Ám tiễn bắn người ác ra.

Bản thân căn nhà cũ này cũng là một dạng hung trạch.

Hơn nữa căn nhà này cũng đặc thù, trước đây tôi chưa từng gặp phải, không xem xét tỉ mỉ thì rất khó phân biệt.

Bởi vì phần xây dựng còn lại của nó, đều tương đồng với bất cứ căn nhà bình thường nào, chỗ duy nhất không giống, là mái nhà.

Khu nhà thông thường, hai bên gian nhà chính chắc chắn còn có nhà nữa, dạng giống như Tứ hợp viện.

Trong kiểu bố cục này, nếu nhà hai bên trái phải xảy ra sai sót khi xây dựng, thì khả năng sẽ tạo thành kết quả nhà hung trạch.

Mấy gian nhà này của nhà họ Từ, đều không xuất hiện kiểu tình trạng này.

Vấn đề duy nhất, chính là nằm ở mái nhà!

Hai bên trái phải của gian chính xây hai gian nhà đông tây, mái ngói hoàn toàn lợp kín, hơn nữa không chia ra mỗi gian một mái ngói.

Trong phong thủy, nhà thông thường đều là mỗi nhà một mái ngói, nên có câu nói tự quét tuyết trước nhà.

Còn khi mái ngói hoàn toàn nối lại với nhau, thì là hai phòng đông tây ở hai bên gian chính sẽ hình thành một dạng nhà phong thủy đặc thù, nhà chữ Vương ( 王 ).

Nhà chữ Vương chủ đại hung, đàn bà, trẻ con sẽ nhiều tai lắm nạn.

Phân biệt rõ ràng tình trạng căn nhà xong, tôi không khỏi vuốt phát mồ hôi thay cho Từ Thi Vũ.

Cũng may cô ta rời khỏi đây từ sớm, nếu không, sợ là bản thân cô ta cũng chẳng sống được đến giờ,

Từ Bạch Bì bán những đứa trẻ bắt về đi, đối với bọn trẻ mà nói, bản thân cũng là tướng đại hung, khó xoay chuyển được.

Những năm nay trên cơ bản đều chẳng ai có thể phát giác, phá án, cũng có liên quan đến phong thủy ở đây.

Phong thủy chính là một bàn tay vô hình, khẽ đẩy một phát, là sẽ khiến người ta khó mà nắm bắt được.

Nghĩ rõ tất cả những điểm này xong, tôi liền nói với Từ Thi Vũ chỗ nguy hiểm của Nhà chữ Vương.

Hơn nữa tôi cũng nói rõ, căn nhà này không có khả năng sửa lại, cách duy nhất là dỡ bỏ.

Xây một căn nhà mới trên nền đất cũ, rồi tôi lại sửa bỏ Lộ xung sát Ám tiễn bắn người ác này đi, xây nhà mới thành nhà đại cát chiêu tài nạp bảo, khai chi tán diệp.

Từ Thi Vũ được cái cũng chẳng do dự, lúc cô ta gật đầu đồng ý, còn rụt rè hỏi tôi, phá bỏ phong thủy ở đây, thì những đứa trẻ bị ông nội cô ta bán đi sau khi dọn tới đây, có khả năng tìm về được không?

Tôi trầm ngâm một lát, nói tôi cũng không thể bảo đảm, có điều bàn tay vô hình đưa đẩy số mệnh kia biến mất xong, thì sự việc chắc chắn sẽ có bước ngoặt và biến cố.

Thần sắc của Từ Thi Vũ càng trở nên kiên định hơn, nói vậy thì dỡ!

Cuối cùng tôi gọi cho Phùng Khuất một cuộc điện thoại, bảo hắn giúp tôi sắp xếp người, sự việc đại khái tôi cũng nói cho hắn biết, hơn nữa còn nói rõ không cho nhà họ Phùng bỏ tiền, tự tôi chịu hết.

Thời gian này quan hệ ngày càng thân với nhà họ Phùng hơn, tôi đích thực cũng cần người giúp đỡ, trên cơ bản có việc liền trực tiếp tìm Phùng Khuất luôn.

Sau khi bàn giao hết xong, Phùng Khuất cũng bảo tôi bây giờ hắn sẽ đi sắp xếp luôn.

Cúp điện thoại, tôi vào trong phòng lấy tờ giấy lanh mịn kia ra, đưa Từ Thi Vũ ra khỏi cổng, thuận theo con phố đi về phía đầu phố.

Lúc này khoảng tầm chín mười giờ, trên con phố cũ có không ít trẻ con chạy ra ngoài chơi, gần như cổng nhà nào hộ nào cũng được mở ra.

Bên đường cũng có không ít phụ nữ đang nói chuyện.

Phía dưới một số gốc cây già, còn bày bàn cờ, không ít người già vây quanh cùng đánh cờ tướng.

Kiểu nhộn nhịp nơi phố cổ thế này, ngược lại là cảnh tượng hiện giờ không thể nào xuất hiện ở các khu chung cư được.

Chỉ có điều, cái hung của cả con phố này, lại khiến bọn họ căn bản chẳng được sống sung sướng mấy ngày.

Đa số người đều nghèo khổ, chỉ có số ít người ở Tây Tứ Trạch và Đông Tứ Trạch là giàu có.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến bên ngoài cổng một căn nhà ở ngay đầu phố.

Tôi cũng nói rõ tình hình với Từ Thi Vũ, dự định sẽ đến từng nhà tìm bọn họ nói chuyện sửa đổi phong thủy.

Ở trước cổng căn nhà đó, có một người đàn bà đang ngồi dưới gốc cây nhặt rau, lúc chúng tôi đi tới, bà ta rõ ràng liền trở nên thận trọng.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy Từ Thi Vũ, bà ta ngay lập tức liền bê luôn rổ rau lên rồi định vào trong nhà.

Từ Thi Vũ vội vàng lên trước, gọi một tiếng dì ơi, kéo bà ta lại.

Người đàn bà đó vô cùng cảnh giác, hỏi Từ Thi Vũ định làm gì? Nhà bọn họ không phạm chuyện gì hết, không dây dưa với cảnh sát, càng không muốn giao tiếp với cháu gái của lão quái hại người Từ Bạch Bì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận