Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1007: GIẢ HUYỆT CHÂN LONG

Nhìn thêm mất một hồi, tôi mới xác định, bút tích này chắc là đến từ Tưởng Bàn.

Tại sao nhìn một cái không nhận ra ngay, việc này cũng có nguyên nhân.

Hồi đó lúc xem di thư của Tưởng Bàn, chữ viết của ông ta ngay ngắn chỉnh tề, bởi vì viết là huyết thư, hơn nữa là di bút ông ta để lại trước khi mất mạng, nên đã mất đi vẻ rắn rỏi trong châm ngôn phong thủy hiện giờ này.

Châm ngôn hiện giờ này, chắc là Tưởng Bàn viết ra lúc tinh khí thần đầy đủ, xác chết này, là do ông ta trấn!

Đây là con trai của lão điếc sao? Hay là người nào?

Tưởng Bàn tới đây vào một hoa giáp trước, tuổi tác của lão điếc này, thực sự không nhỏ nữa...

Hơn nữa, lão hóa ra còn có tiếp xúc với Tưởng Bàn...

Trong đầu tôi suy nghĩ càng nhiều hơn, tiếp đấy tôi đem xác chết đặt quay về, rồi lần nữa đậy tấm thép kia lên.

Ngao sói ư ử một tiếng, rõ ràng không cam tâm cào cào tấm thép.

“Quay về.” Tôi xoa xoa đầu nó, đi qua hướng trở về.

Tôi không hề đi con đường đó của lão điếc, mà quay về theo đường cũ, đi ở trong lòng sông.

Hơn nữa trong quá trình này, tôi cũng liên tục nghĩ ngợi, có nên đem chuyện của lão điếc này nói với Liễu Dục Chú trước không?

Sau khi đi được nửa đường, tôi lựa chọn từ bỏ, Liễu Dục Chú quá cương trực ngay thẳng, cảm xúc của gã rất dễ không che dấu được.

Thậm chí tôi còn sợ Liễu Dục Chú sẽ trực tiếp tới trảm cái xác này luôn.

Hơn nữa tôi còn nghĩ đến một khả năng, những năm nay, Phong thủy tiên sinh và Âm dương tiên sinh chết ở đây, liệu có phải đều là lão điếc dẫn đường hay không?

Lão, hại người?!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là một giả thiết, hơn nữa nếu như lão điếc hại người, thì năm đó Tưởng Bàn lẽ ra không giúp lão trấn xác mới đúng.

Chẳng mấy chốc, tôi đã về đến khu lều trại.

Lều của lão điếc vẫn nguyên vẹn, bên ngoài không nhìn thấy người.

Tôi bèn trực tiếp cùng ngao sói về lều của mình.

Gió cát này thổi lớn như thế, trừ phi lão điếc kéo bạt lều ra nhòm chúng tôi, chứ không đều không nên phát hiện ra chúng tôi vừa nãy cũng ra ngoài rồi.

Ít nhất bây giờ, tôi không phát hiện lão làm thế này.

Nằm xuống đệm chống ẩm, tôi nén những chuyện này xuống, rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ.

Khi tôi bị Phùng Quân gọi tỉnh, từ trong lều ra ngoài, trời mới tờ mờ sáng.

Phùng Bảo đang làm đồ ăn buổi sáng, vẫn là canh rau như cũ.

Hơn nữa lều bạt khác đều đã được thu dọn lại, Liễu Dục Chú và Ngô Mậu đều đang giúp đỡ.

Phùng Quân giải thích với tôi, nói lão điếc gọi bọn hắn dậy đấy, còn viết chữ nữa, ý là buổi sáng mát mẻ, chúng tôi đi đường một thời gian, đợi đến lúc trưa có thể tới được chỗ cắm trại tiếp theo, buổi trưa quá nóng, không thể đi đường được, nghỉ ngơi cho tới ba bốn giờ, mặt trời xế rồi chúng tôi mới đi tiếp.

Tôi gật đầu, biểu thị biết rồi, xong bèn không nói thêm gì khác nữa.

Ăn xong bữa sáng, đoàn người bèn lên lạc đà tiếp tục đi đường.

Khoảng chừng đến mười giờ, mặt trời đã vô cùng chói mắt, nóng không chịu nổi rồi.

Cho dù là liên tục uống nước, mà môi đều vẫn bị phơi đến nứt nẻ.

Liên tục đi đường cho đến gần mười một rưỡi, lão điếc mới lại dừng lại.

Chỗ này có không ít cây muối, xương rồng, cũng có thể nhìn thấy một số vết tích của lòng sông khô cạn, hơn nữa địa thế tương đối thấp.

Ở chỗ địa thế thấp nhất, tôi thậm chí nhìn thấy ở đó có một vũng nước rộng chừng ba bốn mét vuông.

Bên cạnh nước bùn ánh vàng, nằm bò một số động vật hoang dã đang uống nước.

Có sơn dương, chuột cát, và mấy con nhím...

Tôi không khỏi lại nhìn lão điếc thêm mấy cái, lão đích thực bản lĩnh không nhỏ.

Trên chặng đường này, tôi kỳ thực đều đang nỗ lực phân biệt phương vị, còn lấy Định la bàn ra xem tận mấy lần, đều không cách nào xác định phương hướng, bởi vì lão điếc không chỉ một lần thay đổi phương hướng đi đường, hoàn toàn không phải cứ đi thẳng theo một hướng.

Trên sa mạc không có vật mốc chỉ đường và cảm nhận phương hướng, kiểu thay đổi hướng đi này, không phải là một hai câu nói có thể giải thích rõ ra được, lão nhất định có phương pháp nhận đường đặc thù.

Lúc này chúng tôi không trực tiếp cắm trại luôn, lão điếc chỉ huy lạc đà xếp thành một hàng nằm bò xuống, hình thành một bức tường lạc đà, miễn cưỡng có thể chắn một ít gió cát, chúng tôi bèn ở trong đây nghỉ ngơi, ăn ít đồ ăn.

Ngô Mậu chẳng biết mò từ đâu ra một túi trà, bảo Phùng Bảo đun nước pha rồi chia cho mọi người uống.

Phùng Quân nhỏ giọng làu bàu mấy câu, đại khái là nói Ngô Mậu cầu kỳ gớm.

Rõ ràng, Phùng Quân chẳng có cảm tình gì với Ngô Mậu, Ngô Mậu thì được cái cười ha ha, chẳng nói gì khác.

Lão điếc dựa lên trên người con lạc đà ở phía đầu vòng tròn gà gật.

Hoặc giả bởi vì nguyên nhân chúng tôi tới, động vật ở bên cạnh vũng nước kia rất nhanh đều đã tản đi hết.

Tôi hơi nghỉ ngơi một lúc, rồi liền lấy Định la bàn ra đi đến bên cạnh vũng nước.

Nhìn vũng nước một lúc, rồi lại cúi đầu nhìn nhìn Định la bàn, tôi cơ bản có thể xác định, sông đào bên ngoài Sa Trấn nói là khô cạn rồi, nhưng trên thực tế nó không phải là khô cạn!

Con sông đào đó, nhìn như nước tiểu Chi long trên mặt đất, nhưng trên thực tế, nó không phải là Dương thủy.

Bố cục phong thủy Giao kiếm cách trước đây, còn có một tên gọi khác, chính là Giả huyệt!

Chỗ giao kiếm, sinh khí là hư, Giả huyệt không gốc, vậy nên chỉ có Sa mà không Thủy, Thủy kỳ thực là đến từ Âm long dưới đất!

Nước bảo vệ đất táng phong thủy Thất sát, là nước Âm long, chỉ là tràn ra ngoài đến bề mặt đất mới hình thành sông đào.

Sau khi người của Sa Trấn động chạm đến kiêng kỵ của phong thủy này, mới thúc đẩy sông đào ở bề mặt biến mất, trên thực tế là tất cả nước đều quay về dưới lòng đất!

Đương nhiên, trong vạn vật sinh tử gắn liền với nhau, vũng nước xuất hiện ở chỗ này, cũng là sự tràn ra của nước dưới lòng đất, có thể nuôi sống sinh linh nơi này.

Hơn nữa bây giờ tôi cũng đã hiểu ra, sở dĩ tôi không cách gì phán đoán lòng sông trên bề mặt đất, chính là bởi vì, đó không phải là Chi long thực sự, bản thân lòng sông là không tồn tại, chỉ có chỗ nước Âm long tràn ra ngoài, hình thành nên điểm khô cạn, đây kỳ thực chính là điểm mốc đường.

Tôi muốn phân biệt phương vị, không thể thông qua mặt đất, mà cần thông qua Âm long dưới lòng đất!

Giờ tìm chuẩn phương pháp, liền có thể tìm chuẩn phương vị!

Cũng chính vào lúc này, bên tai đột nhiên truyền lại âm thanh a ba a ba.

Tôi lập tức quay đầu lại, thì phát hiện lão điếc lại chẳng biết từ lúc nào, đã đi đến sau lưng tôi.

Lão còn đang hướng về phía tôi làm động tác tay, hai tay đang phẩy phẩy đôi phát bên cạnh miệng, đồng thời hơi hơi cúi đầu há miệng.

Tiếp đấy lão lại chỉ chỉ vị trí chỗ xa.

Tôi ngẩng đầu, mới nhìn thấy chỗ không xa lại có một số sơn dương đang nhìn ngó.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, nhưng cảm thấy, lão điếc này là đang cố ý cắt ngang tôi?

Có điều nhìn bộ dạng lão, lão chắc không hiểu thuật phong thủy mới đúng.

Giây tiếp theo, lão điếc lại thò tay ra, giật lấy cổ tay tôi, không nói không rằng kéo tôi đi lên trên.

Lực tay lão không hề nhỏ, giật khiến tôi phát đau.

Chúng tôi đi ra ngoài khoảng chừng bảy tám mét xong, đám sơn dương kia liền sáp lại uống nước.

Đến chỗ điểm dừng trại nghỉ ngơi, lão điếc lại làm thêm tận mấy động tác tay với tôi, cuối cùng lão mò ra bút và một tờ giấy nhăn nhúm, viết mấy chữ.

“Đừng làm phiền chúng nó, nếu không chúng ta cũng sẽ bị làm phiền.”

Tôi vận động một chút chỗ cổ tay bị lão điếc túm, lạnh nhạt gật đầu.

Lại liếc phía vũng nước đó một cái, tôi cũng không tiếp tục đi qua nữa, chỉ có điều, tôi đã ghi nhớ phương vị ở đây rồi.

Chỉ dựa và một địa điểm này, tôi còn chưa đủ để định vị chỗ của Âm long dưới lòng đất.

Đợi tới vị trí tiếp theo, nếu còn có thể nhìn thấy vũng nước tương tự, tôi liền gần như có thể xác định phương vị rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận