Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 899: THÊ LƯƠNG ĐẾN VẬY?

Giọng điệu của lão cũng không còn cứng cỏi như trước nữa, hạ giọng làu bàu mấy câu mà tôi chẳng nghe rõ, chung quy chính là cuối cùng lão lại chửi bậy một câu, nói lão cả đời này còn chưa từng làm chuyện xác chết đã vớt lên rồi nhưng lại không dám lên bờ, nói rồi, sắc mặt liền càng khó coi hơn, nhưng rõ ràng không có cách nào khác cả.

Chỉ là nhìn sang tôi, trưng cầu ý kiến của tôi.

Đương nhiên tôi biết, nếu tôi trả lời là phải liều, thì Lưu Văn Tam chắc chắn sẽ không nhíu mày nửa phân. Chỉ có điều, tôi rõ ràng không thể lựa chọn như thế, cũng không thể làm như thế.

Tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Kế, trầm mặc mất mấy giây.

Tôi tin rằng từ trong lời nói của người khác, và từ biểu cảm của tôi, Thẩm Kế cũng đã nhìn ra ý tứ và thái độ của tôi rồi.

Thẩm Kế cũng nhìn đối diện với tôi, cô ta cũng trầm mặc y hệt.

Thời gian dường như thành chạy chậm, xung quanh dần xuất hiện một số tiếng cười rất nhỏ, nhưng tiếng cười này the thé lẫn lộn vào với nhau, rồi lại được tiếng gió truyền đi, thế mà cũng đã hình thành hồi âm. Đây đều là đám quỷ nước kia đang cười!

“Những gì có thể làm đều đã làm cả rồi, bây giờ không vớt lên được, thì đợi lần sau.” Thẩm Kế đột nhiên nhắm mắt lại, khe khẽ nói.

Lập tức, những người vớt xác đang căng thẳng ở bên cạnh kia, rõ ràng đều thở phào một hơi.

Hơn nữa cái người người vớt xác lên tiếng đầu tiên đó cũng nhanh chóng mở miệng nói: “Đúng! Đúng! Không sai, giữ được núi còn xanh, lo gì không củi đốt! Giáo huấn tổ tiên vớt xác còn có ba lần cơ hội nữa kìa, lần này không đưa cô ta đi được, thì lần sau tìm chuẩn cơ hội làm lại!”

Những người vớt xác khác cũng lần lượt phụ họa, vẻ vui mừng trên mặt họ cũng càng nhiều hơn.

Chỉ là sắc mặt của Lưu Văn Tam vẫn không mấy dễ nhìn.

Lão đột nhiên khạc một tiếng, nhổ một bãi nước bọt xuống dưới nước, nói: “Tao không biết là chúng mày mắt mù, hay là học nghề không tinh, cái xác nữ này đã đang hóa sát rồi.” Câu này của Lưu Văn Tam vừa mới dứt, lập tức trong mắt những người vớt xác kia đều lộ vẻ hậm hực, còn có không ít người sắc mặt đều đỏ bừng lên.

Có điều Thẩm Kế mặt lại đầy vẻ không hiểu mở mắt ra, cô ta nhíu mày nhìn Lưu Văn Tam hỏi: “Lẽ nào bọn họ nói không đúng? Tôi cũng từng nghe sư tôn nói, nghề có quy tắc nghề, quy tắc của người vớt xác là vớt ba lần, không được thì bỏ.”

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu nói: “Vớt ba lần là không sai, nhưng đó cũng là vớt xác dữ thông thường, cái xác nữ này rõ ràng không bình thường, cô ta hóa sát quá dữ, đợi xuống dưới nước xong, gỡ bỏ cái la bàn này của cô, cô ta sẽ càng hung dữ hơn, rồi cộng thêm đám quỷ nước này, cô căn bản sẽ không có cơ hội thứ hai, mà sẽ chỉ mất mạng tại đây, trong giáo huấn của tổ tiên cũng nói rất rõ ràng, biết rõ chết chắc thì không được làm, bởi như thế tuyệt đối sẽ là nạp mạng. Không có bất ngờ nào cả.”

“Chúng nó sợ cô không đi, mới hót hay cho cô nghe, có điều Lưu Văn Tam tôi không chịu được có hạt cát trong mắt, không chấp nhận chúng nó nói những lời này được, những gì cần bảo, thì đều phải bảo với cô.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam lại trừng mắt nhìn cái người vớt xác kia một cái.

Lúc này, những người còn lại không những mặt mũi đỏ bừng, mà trong mắt cũng toát ra vẻ bất an và lo âu, rõ ràng là sợ Thẩm Kế không đi nữa.

Tôi vừa nãy nhíu mày, cũng là bởi vì tôi biết xác chết này không thể nào lại vớt lên lần nữa được.

Tâm thế của Thẩm Kế không kém, một lần không được, thì làm hai lần, nhưng chuyện này đích thực không có cơ hội lần thứ hai.

Kỳ thực không liên quan đến giáo huấn tổ tiên mà Lưu Văn Tam nói, ý tứ của Ai Công là, không được có tâm lý cầu may, biết rõ nguy hiểm mà còn đi cầu may, thì đó mới là chết chắc.

Còn đối với tôi mà nói, thì là sự hung dữ của Sát phụ Chư sát này, cô ta đã đang hóa sát rồi, mấy chục năm nay cô ta rõ ràng chưa từng hóa sát, mà đều hại chết bao nhiêu người vớt xác như vậy, bây giờ huyết sát hóa thanh thi, tôi lại không được trừ khử cô ta.

Cô ta xuống nước xong, nhất định trong thời gian ngắn sẽ thành thanh thi, cô ta còn là vong khách ở dưới nước, cộng thêm quỷ nước, vua quỷ nước...

Ai có thể lại lần nữa vớt cô ta từ dưới nước lên?

Sợ rằng Lý Âm Dương tái thế, cũng đều rất khó làm được.

Không thể diệt xác hồn, muốn chế ngự xác thanh thi quá khó, loại vong khách hung tợn này lại khó càng khó hơn.

Trong lúc tôi suy nghĩ, ánh mắt Thẩm Kế đã từ trên người Lưu Văn Tam chuyển sang người tôi, đầu mày cô ta nhíu chặt: “La Thập Lục, những gì bọn họ nói là thật? Cho dù là Âm dương thuật của tôi đại thành rồi, cũng không có cơ hội?” Tôi khẽ thở dài một tiếng, gật gật đầu, hơn nữa tôi cũng đem những gì vừa nãy tôi phân tích đều nói một lượt với cô ta.

Thẩm Kế nghe hết xong lại trầm mặc.

Qua vài giây đồng hồ, cô ta đột nhiên nói: “Vậy nếu như khiến cô ta không thể hóa sát thì sao? Bây giờ Dương Công Bàn không phải đã trấn cô ta lại rồi sao?”

“Không có khả năng, tôi không cách gì dùng phù, sẽ trấn tan hồn phách của cô ta, huống hồ cô cũng không thể nào để Dương Công Bàn lại đây, như thế này, Âm dương thuật của cô sẽ không hoàn chỉnh, Âm dương tiên sinh không có la bàn, làm gì cũng sẽ gặp phải trở ngại, cũng giống như tôi bây giờ vậy.” Tôi thành thực mở miệng.

Thẩm Kế nhíu mày, tiếp tục nói: “Vậy anh dạy tôi vẽ phù, tôi dùng phù để trấn cô ta?” Tôi lại lắc lắc đầu, nói: “Tôi tốn mất thời gian ba ngày học phù của nhà họ Liễu, trước thời điểm đó, tôi có một thời gian rất dài đều nhìn Liễu Dục Chú vẽ phù, tự học được Áp trấn thần chú, tôi đã rất nhanh rồi, nhà họ Liễu muốn có được tôi, chính là bởi vì tốc độ của tôi.”

“Một là cô chắc không đạt được điều đó, hai là bây giờ chưa được sự đồng ý của nhà họ Liễu, cho dù cô đã là Tiên sư, tôi cũng không thể âm thầm đem phù soạn của nhà họ Liễu giao cho cô được, nhân quả này tôi không gánh vác nổi, cũng không được làm trái nguyên tắc này.”

“Anh!” Mặt Thẩm Kế lộ vẻ tức giận, có điều giọng nói của cô ta cũng đột ngột im bặt.

Ánh mắt tôi phức tạp khác thường chằm chằm nhìn cái xác nữ trên thuyền, trong lòng càng giống như lại đè lên một tảng đá lớn, giọng khàn khàn mở miệng nói với cái xác nữ: “Là thời cũng là mệnh, đây chẳng qua cũng là mệnh số của Tưởng Bàn cha cô, đến chết cũng không được cha con đoàn tụ với cô, cô cả đời chịu khổ chịu nạn, bị gả cho vua quỷ nước cứ thế dìm chết, bây giờ cũng vẫn bị giam ở dưới sông Hồng Hà này.”

“Mệnh của Âm dương tiên sinh, là gây mấy phần nghiệp? Nên thê lương bi ai như vậy?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Tình tiết phía sau, cực kỳ bốc, kính mời chờ đợi! Ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận