Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 740: ẮT CÓ HY SINH

Một phát liền có thể thấy rõ, Dương Hưng nếu giấu đồ, thì chỉ có thể giấu ở trong quần rồi.

Phản ứng của Liễu Dục Chú cũng không chậm, đưa tay lên trên đùi Dương Hưng lần mò vài phát, rồi lại tìm đến chỗ áo của Dương Hưng bị cởi ra bên cạnh lật tìm, kết quả vẫn không có thu hoạch gì.

Lúc này, thầy thuốc ban nãy rõ ràng vừa kéo dài mạng sống cho Dương Hưng lại đi vào trong, đầu mày ông ta nhíu càng chặt hơn, nói: “Dục Chú, con đang tìm cái gì? Còn nữa, cái người này là thế nào, con kiểu gì cũng phải nói mấy câu chứ, những người khác không biết, có dám nói đâu.”

Liễu Dục Chú trực tiếp lắc lắc đầu nói: “Đừng hỏi nhiều, hắn không chết là được, ngoài ra, trên người hắn có thứ đồ gì không? Ví dụ như một miếng da người.”

Thầy thuốc đó lắc lắc đầu, đồng tử mắt ông ta rõ ràng lại co mạnh đôi phần, nói: “Hắn lột da cất trên người mình?”

Liễu Dục Chú lập tức không nói nữa, gã sải bước đi ra khỏi cửa, một phát liền nhìn sang hai đạo sĩ ở trong sân, trầm giọng nói: “Lúc các anh qua đây, trên người Dương Hưng có rớt ra thứ gì không? Hoặc giữa đường có ai tìm các anh, hoặc là tới gặp qua Dương Hưng không?”

Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng Liễu Dục Chú hỏi một cách tương đối rõ ràng và thẳng thừng.

Hơn nữa ánh mắt của gã rõ ràng trở nên sắc bén hơn không ít, toát ra một ánh nhìn tra xét.

Đồng thời, lòng tôi cũng có cảnh giác, tỉ mỉ quan sát hai người này.

Mắt của con người rất khó đánh lừa người khác, nếu bọn họ có vấn đều, hoặc giả có thể biểu hiện ra ngoài qua chút thay đổi nhỏ nhặt.

Có điều tôi lại chẳng phát giác ra gì cả, tốc độ trả lời của hai người này rất nhanh, gần như đồng thời cùng nói không rơi ra bất cứ thứ gì, hơn nữa trên đường cũng không bị ai chặn lại.

Chỉ là sau đó, hai người lại rõ ràng đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ gần như cũng nhìn ra vấn đề trong thái độ của Liễu Dục Chú và ánh mắt của tôi, đột nhiên một phát liền không nói nữa.

Sắc mặt của Liễu Dục Chú càng sầm xuống, nói: “Sao không mở miệng nữa?”

Hai người càng không nói ra lời.

Tôi hơi nheo mắt lại, thần sắc càng trở nên cảnh giác.

Liễu Dục Chú chú hừ một tiếng, gã bước lên trước nhiều bước, tốc độ thì càng là cực nhanh.

Sau khi đến trước mặt hai người, Liễu Dục Chú đồng thời giơ hai tay ra, một phát ấn lấy bả vai hai người, hai người đó hự lên một tiếng, gần như đập vào với nhau.

“Nói!” Liễu Dục Chú quát lên một tiếng, hai người lập tức liền quỳ sụp xuống đất.

Nhưng hai người đó vẫn ngậm miệng không nói, vẻ khó xử trên mặt càng trở nên rõ nét hơn.

“La Thập Lục, cậu và Trần mù đi về trước. Dương Hưng sẽ không chết, tôi sẽ làm rõ sự việc, rồi tới tìm cậu.” Liễu Dục Chú ngoảnh đầu nhìn tôi một cái.

Đầu mày tôi nhíu lại.

Trần mù thì ngược lại nhấc chân đi ra ngoài luôn.

Lão đã đi nhanh thế rồi, tôi cũng chẳng có gì khác để nói, chỉ còn nước đi theo.

Sau khi ra khỏi khu nhà, lại đi ra ngoài một đoạn xong, tôi mới mất tự nhiên nói: “Chú Trần, sao chú đi nhanh thế, lập tức liền đi ra ngoài luôn?”

“Hai tên đạo sĩ nhà họ Liễu đó đến cuối cùng không mở miệng nói, duy nhất một khả năng, người đến gặp Dương Hưng, đã hạ lệnh bịt miệng, hơn nữa địa vị của kẻ đó trong tộc Khương nhất định rất cao, trước mặt chúng ta Liễu Dục Chú không hỏi ra được, nhưng rõ ràng nó chắc chắn sẽ không từ bỏ việc xét hỏi nên bảo chúng ta rời đi, nó chắc còn có thủ đoạn riêng của nó.” Trần mù trực tiếp trả lời.

Những lời này của lão, lập tức khiến tôi được khai thông đầu óc.

Chỉ có điều, lòng tôi càng trầm xuống một phát.

Địa vị của kẻ đó nếu như cao hơn Liễu Dục Chú, vậy há chẳng phải chính là cấp bậc sư bá của Liễu Dục Chú sao?

Y gặp Dương Hưng, còn bịt miệng... Nói không chừng da trên cánh tay Dương Hưng đã bị y đem đi rồi.

Lẽ nào, kẻ đó chính là chiêu dự phòng của Dương Hạ Nguyên ở trong tộc Khương?

Ý nghĩ này một khi xuất hiện, liền giống như hạt giống nảy mầm, khó lòng đè nén xuống được.

Trong thời gian này Trần mù đã đưa tôi đi gần về đến ngoài cổng khu nhà chỗ chúng tôi trú rồi.

Lúc đến cổng, Trần mù ngừng lại một chút, nói: “Không cần lo lắng nhiều thế, càng không cần nghĩ ngợi linh tinh, những gì nên nói mày đều nói rồi, Liễu Dục Chú tự biết độ nghiêm trọng của việc này, nó không ngu.”

“Cháu biết rồi, chú Trần.”

Vừa dứt lời, Trần mù bèn đẩy cửa vào trong.

Ở giữa sân, ngao sói đang nằm bò gà gật, Lưu Văn Tam thì đang ở bên cạnh bập bập hút thuốc.

Sau khi chúng tôi vào trong, Lưu Văn Tam lập tức đứng dậy, ánh mắt lão nhìn tôi thì vô cùng mừng rỡ.

“Mười ngày rồi! Thập Lục, mày mà không ra ngoài, là chú phải tiếp tục lấy đao đi kề cổ Liễu Dục Chú! Bảo nó đưa mày về!”

Lưu Văn Tam nhanh chân đi đến trước mặt tôi, nhìn ngắm tôi từ trên xuống dưới.

Ngao sói vẫn cứ nằm bò trên mặt đất, đầu nghểnh lên rõ cao, hai chân trước một trái một phải xếp lên nhau, đuôi cũng liên tục ve vẩy không ngừng.

“Chú Văn Tam, cháu không sao, chỉ là sách cổ quá nhiều, cháu đọc mất quá lâu.” Tôi ổn định lại tư duy, cười cười trả lời.

“Í!” Lưu Văn Tam hơi nhíu đầu mày, nhìn tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên lộ ra một vẻ nghi hoặc, nói: “Khí chất thay đổi rồi, Thập Lục, sao chú Văn Tam cảm giác mày cao lên rồi?”

Lời này của lão ngược lại khiến tôi cảm giác ngơ ra, tôi vô thức xoa xoa đầu, trả lời: “Đâu có đâu, làm sao có chuyện đấy được.”

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, lão rít một hơi, khói thuốc lượn lờ xung quanh.

“Cao của mày mà nó nói, không phải là chiều cao, mà là khí thế mày toát ra ngoài, bỏ qua chuyện vừa nãy không nói, mười ngày này, mày thu hoạch không nhỏ nhỉ? Vừa nãy tuy chú chỉ nghe được một hai câu nói chuyện giữa mày và Cố Nhược Lâm, cùng với phản ứng đối với Dương Hưng, nhưng so với mày trước đây, khác biệt đúng là không nhỏ.” Trần mù cũng mở miệng.

Việc này khiến tôi yên lặng, tiếp đấy tôi gật gật đầu, nói: “Đích thực là thu hoạch không nhỏ.”

Tôi không giấu giếm Trần mù và Lưu Văn Tam, trực tiếp kể với bọn lão, tôi đã đọc hết tất cả sách cất giữ có liên quan đến Phong thủy của Khâu Xử Đạo, bao gồm nhận thức đối với các loại xác, Khâu Xử Đạo từng đi qua danh sơn Phong thủy, đại xuyên hiểm ác, đây đích thực là một món quà lớn mà Liễu Dục Chú tặng cho tôi.

Lưu Văn Tam mò ra nửa chai Nhị Oa Đầu, hớp một ngụm, nói: “Chẳng trách, thằng đầu bò đấy cũng coi như nghĩ thông rồi, đợi về rồi lấy nốt phù, chuyến này không lỗ.”

Tôi cười khổ, thế này đâu chỉ là không lỗ? Nếu nhà họ Liễu và tộc Khương không có toan tính gì khác với tôi, vậy thì bọn họ thế này là đang dốc hết vốn liếng ra cho tôi để biểu thị thành ý rồi.

Trần mù thì đột nhiên mở miệng, nói: “Thế Xác âm luyên dương, chắc có phương pháp đối phó rồi chứ?”

Những lời này của lão, lại vừa văn hỏi đúng vào điểm khó.

Tôi hít sâu một hơi, lắc lắc đầu trả lời: “Khâu Xử Đạo chỉ viết về lai lịch, nguồn gốc của Xác âm luyến dương, không có phương pháp đối phó.”

Mặt Lưu Văn Tam hơi biến sắc, tâm mày lão chau lại thành một đống.

Mắt của Trần mù cũng hơi nheo lại, nói: “Giải thích thế nào?”

Tôi nghĩ ngợi một lát, nói đơn giản một chút về điều kiện hình thành Xác âm luyến dương, cuối cùng mới nói, Xác âm luyến dương rất đặc thù, thuộc về xác Âm dương điều hòa, hơn nữa chấp niệm thèm Dương xuyên suốt cả một đời, mạnh hơn so với bất cứ oán hận nào.

Giống như Ác thi Lý Âm Dương hoặc Thiện thi vũ hóa Khâu Xử Đạo đều không so được với nó, chính là bởi vì, một trong hai xác nặng Âm, xác còn lại nặng Dương, bọn họ tuy rằng vũ hóa, nhưng so với Âm dương điều hòa thực thụ vẫn có khác biệt không nhỏ, càng quan trọng hơn là, Xác âm luyến dương sinh thời từng ăn quá nhiều Thi đan, thịt xác chết rồi.

Ngừng lại chốc lát, tôi mới tiếp tục nói: “Đối phó với nó, không những cần có đủ người, còn cần xem trong phong thủy có đại huyệt nào có thể trấn áp được nó không, bây giờ Phị Phát Quỷ thay đổi rồi, chưa chắc đã không có được một nơi như thế, hoặc là dụ nó vào trong một nơi khác có thể trấn áp nó, phiền phức không nhỏ.”

Trần mù lắc lắc đầu, lão im lặng vài giây rồi mới nói: “Tộc Khương và nhà họ Liễu, không biết phải bỏ bao nhiêu sinh mạng, mới có thể diệt được Xác âm luyến dương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận