Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 85: HÀI LINH TÁC QUÁI



Trong lòng tôi cũng không rét mà run.

Âm thai đã ra ngoài rồi, thì đó là hài linh đã ra đời!

Quãng thời gian dài này, tôi đã mấy lần gặp xác mẫu hóa sát, thậm chí lần đầu tiên theo bà nội đi đỡ âm linh gặp Vương Mộng Kỳ, cũng là mẫu sát rất lợi hại, còn mọc lông trắng!

Nhưng tôi vẫn chưa được gặp hài linh chính hiệu.

Trừ việc âm thai do Vương Mộng Kỳ sinh ra cũng tác quái một lần, những vụ khác đều tương tôi bình yên, không xảy ra chuyện gì.

Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không gặp phải, càng không có nghĩa là bọn chúng yếu kém.

Hài linh rất dữ, càng rất đáng sợ!

Đặc biệt là hài linh ra ngoài xong, xác mẫu tất sẽ thành hung sát!

Tư duy chỉ trong nháy mắt, tôi đột ngột rút tay ra!

Kết quả là cảm giác như bị túm lấy, giữ chặt lại trong bụng vợ Đường Hải vậy!

Một thứ dịch đặc quánh, dường như chui vào bên trong găng tay tiên xám, tôi cảm giác rất buồn nôn, càng có một cảm giác sợ hãi không đè nén nổi.

Cũng vào lúc này, thuyền chợt rung lên bần bật, thậm chí còn nghiêng cả về một bên!

Xác nữ lập tức trượt về phía mặt sông, một thứ lực kéo rất mạnh, cũng lôi tôi xuống dưới theo.

Tôi vụt túm lấy một mảnh gỗ lồi lên ở mạn thuyền, nhưng lực kéo đó mạnh đến kinh người, tôi hự một tiếng, hét một tiếng cứu mạng.

Đường Hải cũng sợ phát khiếp, hoảng hốt gào thét.

Tất cả những chuyện này đều phát sinh trong chớp mắt.

Trần mù cũng lập tức đứng dậy kéo lấy tôi, ngao sói vốn nằm ở phía rìa, cũng đột ngột đứng dậy, lao thẳng về phía xác nữ!

Rắc một tiếng giòn tan, ngao sói ngoạm thẳng một phát vào cổ xác nữ.

Trần mù cũng túm lấy tôi, lôi ngược tôi về phía sau.

Động tác này phát sinh cùng lúc này, khiến tay tôi cũng rút ra khỏi bụng của xác nữ.

Giây phút đó, giống như cái cảm giác bị siết lấy biến mất đi vậy.

Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi lạnh trên trán đều thành từng hạt to đùng, toàn thân nổi đầy da gà.

Ban nãy nếu mà Trần mù chậm hơn một chút, hoặc là ngao sói chậm hơn một chút, sợ là tôi đã bị lôi tuột xuống dưới sông rồi.

“Vứt cô ta xuống sông, dưới sông vẫn còn hài linh, không được ăn cô ta.”

Trần mù bất chợt nhìn ngao sói quát một câu.

“Ư...!” Ngao sói lại phát ra âm thanh ư ử đầy vẻ tủi thân, lắc một cái quẳng luôn cái xác nữ rơi xuống sông.

Nó lại nhìn tôi một cái, xong mới cụp đuôi xuống đi lại bên cạnh Trần mù.

Nhịp tim của tôi cuối cùng cũng bình thường trở lại, run rẩy đứng dậy, thở hồng hộc.

Tiếng động cơ phành phạch vang lên, Lưu Văn Tam khởi động động cơ thuyền, chạy về phía bờ.

Lúc này tôi mới chú ý đến, Đường Hải điên điên khùng khùng lẩm bẩm gì đó trong mồm, còn trên người gã, thì đã mặc chiếc áo khoác dính đầy máu kia lên!

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như ban nãy! Gã lại đi vớt cái áo khoác đó lên!

Càng khiến tôi không rét mà run nữa là, tôi cảm giác không phải Đường Hải chủ động đi vớt cái áo khoác đó.

Ban nãy đã dặn dò gã rồi, vớt bừa bãi là sẽ chết người đấy!

Gã không thể nào ngu xuẩn như vậy!

Hơn nữa ban nãy, gã giống như sợ chết khiếp mà gào to lên, rõ ràng là nhìn thấy thứ gì đó!

Cái áo khoác là do thứ gì đó mặc vào cho gã? Là hài linh kia sao?

Ý nghĩ này lại càng khiến tôi không rét mà run.

“Chú Trần, làm sao giờ?” Giọng tôi khàn khàn, gọi Trần mù một câu.

Trần mù sắc mặt cũng khó coi, nhìn sang Trần Hải.

“Nhập người rồi, đứa hài linh đó ở trên người gã.” Giây tiếp theo, Trần mù bất thình lình nói một câu.

Cũng vào lúc này, Đường Hải đột nhiên đứng bật dậy, gã vừa khóc vừa cười, bộ dạng điên khùng, rồi đột nhiên lại muốn nhảy xuống sông!

Lưu Văn Tam lúc này đang khống chế bánh lái, đột nhiên gào lên một tiếng: “Thập Lục, chuông đồng!”

Lúc này tôi mới giật mình phản ứng lại, mò lấy cái chuông đồng trong túi ra!

Ban nãy lúc tôi đỡ âm linh, cứ tưởng phải đeo găng tay rồi mổ bụng, nên nhét luôn chuông đồng vào trong túi.

“Tang! Tang! Tang!”

Vì sốt ruột, nên tôi cũng chẳng quản được nhiều, lắc mạnh ba cái!

Bên tai dường như nghe thấy một tiếng hét thảm thiết chói tai, tiếp đấy là phịch một tiếng...

Đường Hải quỳ sụp xuống sàn, đôi mắt gã trợn tròn, nhìn về phía trước.

Còn phía trong áo mặc trên người gã, thì rơi ra một thứ màu xanh đen....

Tôi định thần nhìn lại, lập tức lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên, đó chẳng phải là một cái thai nhi sao?!

Nó nhỏ hơn rất nhiều so với thai nhi thông thường.

Đứa bé mang bầu chưa đủ tháng, miễn cưỡng chỉ to bằng bàn tay.

Nhìn trông vẫn còn có thứ cảm giác máu thịt bầy nhầy...

Lại một tiếng uỳnh vang lên, Đường Hải ngã thẳng ra sàn, cứ thế đè thẳng lên trên hài linh!

Ngao sói thì phi đến trước người Đường Hải, hai chân bới một phát, lật luôn người Đường Hải lên, khiến gã lăn về mạn thuyền phía bên kia.

Còn cái hài linh kia thì bị hất tung trên không một cách kì dị, giống như Đường Hải bị đẩy ra nên nó bị bật tung lên vậy.

Mắt nhìn nó chuẩn bị rơi xuống sông.

Thì ngao sói nhảy phốc một cái, một phát ngoạm lấy hài linh!

Chỉ nghe thấy soạt một tiếng, nó đã nuốt trọn cả cái hài linh xuống, nhai nhóp nhép hai cái, rồi liếm láp cái lưỡi dài, trong đôi mắt màu đỏ ấy, dường như vẫn còn ánh lên đôi chút thòm thèm.

Trần mù nhíu chặt mày, có điều cũng chẳng nói gì nữa.

Ngao sói dường như hưng phấn hơn nhiều, cái đuôi dựng thẳng lên vẫy một cách cực kì vui vẻ.

“........” Cảnh tượng này khiến lòng tôi ngột ngạt khó tả, ngoài ra còn là sự kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng...

Đấy là hài linh đấy!

Hung hãn như thế... mà bị ngao sói một miếng nuốt luôn?

Thậm chí nó còn chưa kịp dữ cho tôi xem, đã kết thúc luôn thế này?

Lưu Văn Tam thở dốc một hơi, cũng bước về phía trước.

Thuyền đã được lão cài đặt xong phương vị, hướng về phía bến tàu mà tiến.

“Trần mù, không thể không nói, con ngao sói ông nuôi, cũng hơi lợi hại. Cũng may có nó.”

Rõ ràng, Lưu Văn Tam vẫn còn hơi sợ.

“Lên bờ trước đã, hài linh bị ăn rồi, mẫu sát chuẩn bị phát điên đấy.”

Trần mù đột nhiên nói một câu.

Tôi cũng bất chợt cảm giác, xung quanh dường như đều trở nên yên tĩnh... Vừa nãy rõ ràng còn có tàu thuyền ngang qua, phát ra rất nhiều tạp âm, mặt sông rất nhiều sóng nước, thậm chí suýt nữa còn làm lật thuyền chúng tôi, nhưng giờ cũng đều lặng lại.

Cái kiểu tĩnh lặng này quá kì dị, vầng trăng trên trời, dường như đều bị màu máu che phủ....

Ngoài sự yên tĩnh, tôi còn chú ý đến một chuyện vô cùng đáng sợ nữa, máu trên mặt sông, dường như đều vây lấy thuyền của chúng tôi.

Hơn nữa thuyền của chúng tôi, đang nghiêng về phía bên phải một cách kì quái!

Tốc độ không quá nhanh, mà nghiêng một cách từ từ, nhưng không ngừng không nghỉ... Rất nhanh, chúng tôi đã đứng không vững!

Lưu Văn Tam chửi một câu địt!

Ngao sói cũng gào một tiếng áo u, nó nhe nanh nhe lợi, rõ ràng rất phẫn nộ!

Trần mù thì im lặng, sau đó nói một câu: “Sợ là không ra được nữa, thuyền quay lại vị trí ban nãy rồi. Hơn nữa mẫu sát muốn đánh chìm thuyền, để chúng ta đền mạng.”

“Đền mạng? Danh hiệu người vớt xác sông Dương của tôi không phải cho không đâu! Tôi xuống gặp nó xem! Xem nó phát hỏa đến mức nào!”

Thần sắc Lưu Văn Tam cũng trở nên hung hãn hơn không ít, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy lão có biểu cảm hung dữ như vậy!

Phía dưới truyền lại cảm giác buốt thấu, tôi cúi đầu nhìn một cái.

Thuyền của chúng tôi nghiêng hẳn về bên phải, giống như sắp lật rồi.

Quả nhiên, ở mặt sông phía bên này, cái xác nữ ban nãy bị ngao sói vứt xuống sông giờ gần như dính lấy mạn thuyền.

Trên người cô ta đã chẳng còn máu nữa, có điều bên trong đôi mắt, trông vẫn như đang chảy huyết lệ vậy.

Một tiếng khóc thê lương như nổ bùng bên tai tôi, khiến đầu tôi như sắp vỡ tung ra.

Hơn nữa Trần mù nói không sai! Quả nhiên thuyền của chúng tôi, lại quay về vị trí ban nãy... Hay nói cách khác, là Lưu Văn Tam căn bản chưa từng lái thuyền rời đi!

“Thuyền sắp lật rồi...”

Lòng tôi càng lạnh ngắt, chẳng biết tôi lấy dũng khí ở đâu ra, mà lại lao về phía mạn thuyền, móc một tờ trấn sát phù trong túi ra, bốp một phát đập thẳng vào cái mặt ở dưới nước kia!

Cô ta cách thuyền quả thực quá gần!

Hoặc nói cách khác, đây đã đến vạch lật thuyền, tôi cách cô ta quá gần!

Bép một tiếng, trấn sát phù dính thẳng lên mặt cô ta!

Rồi đột nhiên, bên tai tôi tĩnh lại, trong chớp mắt yên tĩnh như chẳng có gì cả, ngay tiếp sau là tiếng ồn ào của tàu thuyền vang lên.

Thuyền xoạch một cái hồi phục trạng thái bình thường, tôi còn suýt nữa thì bị hất văng ra ngoài.

Trần mù túm lấy vai tôi, ngao sói ngoạm lấy chân tôi, cứ thế lôi tôi lại.

Tim tôi đập nhanh đến suýt ngừng tim, lúc hoàn hồn lại, thì thấy đôi mắt trắng xám của Trần mù đang nhìn chằm chằm xuống mặt sông.

Lưu Văn Tam miệng ngậm con dao găm, cảnh giác nhìn xuống phía dưới.

Tôi vỗ vỗ ngực, nghĩ lại càng thấy sợ, nhìn sang ngao sói cười ngượng.

Ông anh này răng lợi không vừa... đối phó với gà sống nhẹ nhàng như không, ban nãy thì càng một đớp nuốt trọn hài linh.

Nếu mà bãn nãy nó không khống chế tốt lực cắn, sợ là cắn luôn cái chân tôi ra cũng được.

Ngao sói sủa nhỏ một tiếng, rồi lại đi ra cạnh Trần mù.

“Thập Lục, làm tốt lắm.” Lưu Văn Tam giơ ngón tay cái về phía tôi, cũng lấy con dao găm xuống.

Trần mù im lặng một lúc: “Phải nhanh mà lên bờ, cái ban nãy là trấn sát phù đúng không? Chẳng trấn được bao lâu đâu!”

Lần này, thuyền không gặp phải trở ngại gì nữa.

Dưới sự điều khiển bánh lái của Lưu Văn Tam, chúng tôi chỉ mất thời gian mười mấy phút là đã về đến vị trí xuất phát lúc trước, cũng là chỗ cầu tàu mà vợ Đường Hải bị rơi xuống nước.

Trần mù và ngao sói nhảy khỏi thuyền trước, sau đó giúp kéo tôi một phát.

Lưu Văn Tam thì vừa dìu vừa lôi Đường Hải lên trên cầu tàu, rồi nhấn mạnh vào huyệt nhân trung của gã.

Lúc này Đường Hải mới co giật rồi run rẩy tỉnh lại.

Gã ngơ ngác nhìn bốn xung quanh, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.

“Vợ... Vợ tôi đâu?” Đường Hải mặt như đưa đám, hỏi.

“Ông chủ Đường... chỗ mười vạn của ông đúng là không dễ ăn, vợ ông ban nãy suýt nữa thì lôi tất cả đám xuống sông....” Sắc mặt Lưu Văn Tam rất khó coi.

“Cô ta vẫn còn ở dưới sông, sợ là không lên được.” Lưu Văn Tam lại bổ sung một câu.

Đường Hải lại ngồi bệt xuống đất, môi trắng nhợt ra.

Có điều gã dường như chớt nhớ ra điều gì đó, sờ xoạng tìm kiếm gì đó trong áo...

Cái áo mà gã đang mò mẫm, chính là chiếc áo khoác dính máu kia!

Giây tiếp đó, gã mò ra được một thứ, nhìn trông giống như một miếng ngọc, sau đó nhanh như cắt đút vào túi áo mình.

Tiếp đấy, Đường Hải như thở phào nhẹ nhõm, gã từ từ đứng dậy, dùng bộ dạng cầu xin nhìn Lưu Văn Tam: “Lưu tiên sinh, hay là, xuống nước vớt thử lần nữa? Ban nãy đúng là có chút ngoài ý muốn, tôi biết tôi ở trên thuyền gây thêm phiền phức cho các anh, tôi không lên thuyền nữa, anh có thể đưa vợ tôi lên bờ được không?”

Cũng vào lúc này, Trần mù bất thình lình nói một câu: “Ban nãy mày nhìn thấy cái gì, mà la hét như bị điên vậy? Lại còn định nhảy sông nữa?!”

“Còn nữa, cái áo đó tại sao lại ở trên người mày?”

Câu hỏi của Trần mù không hề có chút dự báo nào, nhưng lại vừa hay hỏi đúng vào những vấn đề ban nãy tôi thấy nghi hoặc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận