Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 104: ÂM THAI HÓA NGỌC, LÃO MÙ RƠI LỆ



Trên sông Dương nhiều sương mù, từ mùa thu đến đầu xuân sương mù càng nhiều.

Hôm nay vì trời mưa, sương mù nổi coi như rất muộn, cũng rất ít rồi...

Trong mười mấy giây, sương trắng đã che phủ toàn bộ con đập Giang Đê.

Ở gần còn đỡ, chỗ cổng lên bờ đập ở phía xa, đã chẳng còn nhìn thấy mặt đường nữa.

Tôi cảm giác lông mi và lông mày đều ướt nhẹp, như là sương mù dày đến mức hình thành giọt nước vậy.

Khiến con người hình thành nỗi sợ hãi lớn nhất là những gì chưa được biết.

Gậm giường trong đêm tối, tiếng bi rơi trên lầu, tiếng nước giọt trong nhà vệ sinh, con người thường thích nghĩ ngợi linh tinh, thường cứ tưởng tượng sau lưng mình có người khi đi đường đêm, hoặc ngoài cửa sổ có bóng dáng ma quỷ...

Lúc này sau khi sương mù nổi lên, lại càng phóng đại nỗi sợ của bản thân tôi lên!

Nuốt một miếng nước bọt, tôi nhìn chằm chằm vào mặt con gái Trần mù, da gà trên người cứ lớp này chồng lớp kia...

Thế này là ý gì, tôi xem không hiểu á!

Đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

Cái âm thanh này khiến đầu óc tôi ong cả lên, vụt quay đầu lại.

Kết quả bốn mắt nhìn nhau với tôi, là một đôi mắt đỏ au như máu.

Ngao sói đột ngột thè lưỡi, liếm một cái lên bả vai tôi.

Vô duyên vô cớ, luồng khí lạnh sinh ra ban nãy, dường như giảm đi hơn nửa!

Tôi cũng quyết liều một phen.

Tình hình có xấu đến đâu, thì cũng vẫn còn ngao sói bên cạnh tôi cơ mà!

Kể cả là có quỷ tác quái, thì cái mạng này của tôi, con gái Trần mù cũng không lấy nổi!

Hà Thái Nhi cũng bước lại gần hơn nhiều, bà ta so vai, mí mắt giật giật nhìn con gái Trần mù, giọng nói cũng khô khốc hơn nhiều.

“Thế này còn đỡ âm linh được không? Nếu mà không được thật, thì cứ để đấy đã, bảo ngao sói canh chừng, đợi Trần mù tỉnh dậy rồi quyết?”

Tôi hít sâu một hơi, lắc lắc đầu

Giây tiếp theo, tôi không chút do dự tụt luôn quần con gái Trần mù ra!

Nói thật, cô ta chẳng giống người chết một tý nào.

Đôi chân thon thả, nước da trắng nõn, bên trên vẫn còn vương vài giọt nước, trông như người đẹp vừa tắm xong vậy.

Hơn nữa thân thể cô ta cũng không hề cứng ngắc, giống hết như người còn sống vậy.

Tách rời hai chân cô ta ra, tôi trầm giọng lẩm nhẩm.

“Xác tuy lâu, thai chưa đứt. Hài linh cần xuất thế!”

“Mẫu sát bi, sông thương xót. Có nhà cần quay về!”

“Ta là thầy đỡ âm linh La Thập Lục, được phụ thân người nhờ cậy, thay cô nữ đỡ âm linh!”

“Bà bầu nếu không có ý gì khác, thì Thập Lục xin được mạo phạm!” Giọng nói của tôi vang vọng khắp mặt con đập, xuyên suốt trong làn sương, khiến sương trắng dường như cũng run lên.

Âm thanh thánh thót, từng tiếng từng tiếng, đứt quãng, như đang thút thít khóc trong làn sương mù.

Tôi hô những câu kia, cũng là theo yêu cầu trong Âm sinh cửu thuật.

Trong quyển sách này, gần như bao gồm tất cả các loại hình xác mẫu tử có khả năng tồn tại.

Đỡ âm linh cho sát ngoại thai, sau khi dùng bổ âm tán xong, thì là tự giới thiệu mình! Cùng với việc chẩn đoán tình trạng bà bầu tại thời điểm này.

Không chỉ là việc phải đối đãi thế nào với âm thai, mà càng phải sắp xếp được hậu sự cho bà bầu! Phải nói rõ lai lịch của bản thân, nếu không, khi đỡ âm linh, độc xác chết khuếch tán, bà đỡ âm linh cũng sẽ mất mạng.

Thứ độc nhất của sát ngoại thai, là độc xác mẫu tử!

Một khi xác mẫu từ chối đỡ âm linh, trên người nó sẽ sản sinh ra chất độc xác chết gần giống như máu, chạm vào là chết!

Lời của tôi chưa dứt, đôi chân của xác mẫu, đột nhiên đã trở nên cứng thẳng, vì tay tôi đặt trên đầu gối cô ta, nên có thể cảm nhận rất rõ.

Ngay tiếp đó, thân dưới cô ta có một cái đầu màu xanh thẫm như chất ngọc từ từ trồi ra...

Nhịp tim của tôi đã tăng nhanh đến cực hạn, thình thịch thình thịch, đã sắp nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực rồi!

Ho khẽ một tiếng, hít căng một hơi, tôi gào lên bằng cái giọng the thé: “Sinh hài linh, tránh dương quan!”

“Thai đủ tháng, đặt hối danh! Mười hai tháng, cống nến hương!”

“Mẫu tử đau khổ được về nhà! Đỡ âm linh nào!”

Gào đoạn Vãng sinh chú xong, một cái thai ngọc hoàn chỉnh, đã rơi xuống đất!

Chỉ còn lại một chiếc dây rốn nối với xác mẫu!

Đây đã không còn là âm thai, hài linh thông thường nữa! Mà đã thành chân thân!

Lần đó Tạ Ngọc Khiết chỉ còn cách việc biến thành xác lâu năm có một ngày, cô ta sinh ra cũng là âm thai hóa ngọc.

Đây là do xác mẫu đã có trí tuệ, chấp niệm rất nặng, mỗi đêm đều hấp thụ ánh trăng để nuôi thai, khiến cho âm thai hóa ngọc!

Tôi nuốt mạnh một miếng nước bọt.

Con gái Trần mù ở dưới sông Dương lâu như thế, quả nhiên đã có trí tuệ.

Cái âm thai ngọc hóa này đã lớn như thai nhi thông thường, so với Tạ Ngọc Khiết đúng là một trời một vực.

Tôi cẩn thận nâng âm thai hóa ngọc lên, dùng kéo cắt đứt dây rốn...

Âm thai không hề có bất cứ hiện tượng tác quái nào, thậm chí tôi còn cảm giác con gái Trần mù dưới đất, còn truyền lại cho tôi một thứ tâm trạng.

Đau buồn và không nỡ...

Tuy cô ta không hề động đậy, cũng chẳng hóa sát, nhưng chỉ nhìn một cái, cái tâm trạng ấy lập tức cứ miên man trong tâm trí tôi, thậm chí còn khiến tôi muốn rơi nước mắt.

Dùng cân số mệnh cân xong, trong lòng tôi càng kinh ngạc hơn.

Âm thai ngọc hóa, nặng chín cân chín lạng!

Trong Âm sinh cửu thuật có nói, thai nhi chín cân chín lạng, là trời sinh tuyệt mệnh, chín là số cực hạn, nó là người tranh cướp mạng sống với ông trời! tất nhiên ông trời sẽ không cho phép nó sống mà ra đời!

Số mệnh như thế này, kể cả là sau khi đỡ âm linh xong, cũng không được nói thẳng ra là nặng mấy cân mấy lạng mấy hoa, mà phải dùng bát tự cân cốt, dùng trọng lượng của cốt tướng để nói thay.

Tôi cúi đầu suy nghĩ, nhớ lại nội dung mà tôi đã học thuộc, và phân tích bát tự của thai nhi.

Sau đó tôi mới nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Năm Đinh Dậu, mệnh nặng một lạng bốn hoa.”

“Tháng Tân Hợi, mệnh nặng một lạng tám hoa. Ngày Canh Tý, nặng một lạng tròn.”

“Giờ Sửu, sáu hoa! Đinh Dậu thuộc gà, một lạng bốn hoa!”

“Lân nhi mệnh nặng sáu cân hai lạng! Sinh năm Đinh Dậu, tháng Tân Hợi, ngày Canh Tý, giờ Sửu, tuổi gà!”

“Mẹ tròn con vuông! Chúc mừng chúc mừng!”

Gào hết câu xong, tôi cảm giác toàn thân đổ một trận mồ hôi!

Lúc này, sương mù, hóa ra đã bắt đầu tan đi...

Bất chợt một tiếng gà trống gáy vang lên, khiến người tôi khẽ rùng mình!

Cạch...

Đôi chân của con gái Trần mù, từ từ rớt xuống.

Tôi đặt âm thai hóa ngọc lên ngực cô ta, rồi lại kéo hai tay cô ta lên ôm âm thai vào lòng, rồi lại giúp cô ta mặc lại quần.

Làm hết những việc này xong, tôi chợt phát hiện, ngao sói vốn dĩ ở sau lưng tôi, mà lúc này đã lại chẳng thấy đâu nữa!

Tiếng cót két vang lên bên tai.

Tôi ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy phía lối lên trên bờ đập Giang Đê sau khi sương mù tiêu tan, Trần mù đang cưỡi chiếc xe ba bánh cũ nát của lão, lắc lư đi về phía chúng tôi.

Trên cổ ngao sói đeo một sợi dây thừng, đang kéo chiếc xe ba bánh!

Mấy phút sau, Trần mù đến bên cạnh chúng tôi, sau lưng lão có Cố Nhược Lâm đi theo, vẻ mặt cô ta lúc này rất căng thẳng.

Lúc cô ta nhìn thấy xác nữ và đứa bé, rõ ràng có kêu lên một tiếng, ngay sau đó cô ta vội vàng đến bên cạnh tôi, giọng nói có phần hơi hoảng loạn: “Anh Thập Lục... Ban nãy xe cứu thương có tới, cũng tiến hành cấp cứu cho Trần tiên sinh, lúc đó chú ấy tỉnh lại xong thì không chịu đi nữa...”

Tôi vô thức nắm lấy tay cô ta, hơi hơi lắc đầu.

Tiếp đó tôi lại gọi một câu chú Trần.

Thời khắc này, Trần mù đã nước mắt giàn giụa!

Lão mù rơi lệ, rơi ra là những giọt nước mắt đùng đục ngả vàng.

Lão khom lưng bế con gái lên, đặt lên trên sàn gỗ của chiếc xe ba bánh, rồi mới dùng giọng nói quái dị pha trộn giữa đau thương và vui mừng, run rẩy nói: “Thanh Nhi, hai mươi hai năm rồi, bố, cuối cùng cũng có thể đón con về nhà.”

“Chú Trần, chú vẫn phải chú ý sức khỏe.”

Trần mù không để ý đến tôi, lòng tôi khẽ than, rồi vẫn cứ gọi lão một tiếng nữa.

Bởi lúc này trông lão quá già yếu, cái lưng còng hẳn xuống, đầu tóc ướt nhẹp, nếp nhăn trên mặt gấp lại với nhau, làn da dường như cũng chẳng còn mấy sức sống.

Đây không chỉ là do ảnh hưởng tâm trạng lúc trước tạo nên, phần nhiều hơn là do con gái lão đã lên bờ, hoàn thành được chấp niệm bao năm qua của lão!

Rất nhiều người sống được, là nhờ luồng khí còn giữ trong lồng ngực đó.

Một khi bị nuốt trôi xuống, thì cách cái chết cũng chẳng còn xa nữa.

Thứ tôi lo lắng chính là điều này.

Trần mù ngoảnh đầu lại, lão cười cười với tôi: “Yên tâm đi Thập Lục, mạng lão mù này cứng lắm, chú muốn chết cũng không chết nổi, hơn nữa chú còn chưa hoàn thành chuyện đã hứa với mày, hôm nay, lại nhận ân tình này của mày, cái mạng này của chú là do mày cứu, con gái với cháu trai của chú có thể bình an quay về, toàn đều là nhờ mày hết.”

“Cái quy tắc mà chú theo cả đời, sẽ không phá bỏ.”

Tôi cười khổ một tiếng, thở dài nói: “Chú Trần, ý cháu không phải là như thế... Cháu lo cho tình trạng sức khỏe của chú...”

Trần mù gật gật đầu, ánh mắt lại xen chút thất vọng, lão vỗ vỗ vai tôi.

“Thập Lục, mày là người tốt, tâm thiện, trọng tình nghĩa, chú Trần hiểu rõ ý của mày. Chú sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe, còn phải đợi mày giúp chú xây Triều dương trạch nữa.”

“Chỉ tiếc là mày ra đời muộn mất hai mươi hai năm, nếu như mày cùng tuổi với con gái chú, thì mày thành con rể chú rồi.”

“Chú đưa Thanh Nhi về nhà đã, mày cũng nghỉ ngơi vài hôm, chú Trần chọn được địa điểm, sẽ đến tìm mày.”

Tôi gật đầu, nói một chữ vâng.

Trần mù cũng quay người lên xe.

Lão kéo dài giọng, gào một tiếng chói tai: “Người chết qua quan không chạm đất, người sống đi đêm chớ quay đầu!”

“Giờ mão đã qua, trắng đen phân cách!”

“Thằng mù qua dương, ngao sói mở lối! Đại quỷ tránh đường!”

Ngao sói cũng ngửa đầu lên, áo u một tiếng khiến người ta lạnh hết cả người.

Đó không phải là cái lạnh âm u, mà hoàn toàn là hung sát khiến người ta sợ hãi.

Có điều, tôi lại có đôi chút thích ngao sói.

Nó phân biệt được quỷ quái, cứu tôi một lần. Còn cả lần này nữa, nói cho cùng, lúc tôi bắt đầu đỡ âm linh, ngao sói cũng có giúp đỡ!

Nó ăn quỷ, nhưng cũng phân biệt thân sơ, lúc này đang giúp Trần mù kéo xe, lại càng giống một người bạn đồng hành trung hậu.

“Anh Thập Lục, thế chúng ta đi đâu giờ? Anh có đi viện kiểm tra chút không? Em lo anh...” Cố Nhược Lâm lo lắng nói.

Mây mù trong lòng tôi đã hoàn toàn tan biến, gật đầu nói một câu: “Đi xem xem, sau đó qua nhà họ Cố một chuyến.”

Cố Nhược Lâm mím môi, nói nhỏ: “Anh bây giờ thế này, bên nhà họ Cố có qua hay không, thực chất cũng không ảnh hưởng gì cả...”

Tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm dành cho tôi trong lời nói của Cố Nhược Lâm, khiến tôi càng thấy mừng thầm.

Đang định mở mồm, thì phát hiện Hà Thái Nhi, đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn xuống mặt nước dưới chân đập.

“Dì Thái... Dưới chân đập Giang Đê...” Tôi hiểu rõ, cái bà ta đang nhìn, chắc chắn là con trai bà ta, tôi cũng muốn an ủi bà ta đôi câu.

Nhưng Hà Thái Nhi lại đứng dậy, bà ta hít một hơi thật sâu, ngoảnh đầu lại, trên mặt toàn là nét cười.

“Thập Lục, trước khi trời tối, mày đến quán ăn chỗ bến tàu một chút, chúng ta cùng ăn bữa cơm, chú Văn Tam mày định về thôn Liễu Hà nghỉ ngơi vài hôm, dì cũng về theo lão.”

“Mày đưa Cố Nhược Lâm về cùng đi.”

Cố Nhược Lâm rõ ràng có chút căng thẳng.

Tôi thì bất an nói: “Dì Thái, chú Văn Tam chẳng phải không được lại gần sông Dương sao?”

Hà Thái Nhi trân trân nhìn tôi một cái rồi nói một câu: “Thập Lục, đến mày còn dám nhảy sông vì Trần mù, chú Văn Tam của mày mà gan bé tý nữa, thì từ sau cũng chẳng cần phải đi vớt xác làm gì nữa.”

“Hơn nữa chú Văn Tam mày bảo dì nhắc mày một câu, đừng có quên mất lời nhờ vả của người khác, còn có chuyện, cũng rất quan trọng.”

Người tôi cứng đơ ra.

“Nhờ vả?” Tôi cau mày nghĩ ngợi, sau đó đấm tay vào nhau một phát, tôi đúng là quên mất một chuyện rất quan trọng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận