Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1115: ĐẠI ĐIỂN BẮT ĐẦU

Thẩm Kế lập tức mặt sầm như nước, ánh mắt thì càng lạnh như băng.

Cô ta hơi hơi lắc đầu, vẻ tra xét nơi đáy mắt càng nhiều hơn.

“Bây giờ đích thực không tiện nói, bèn coi như chuyện đêm qua chưa phát sinh đi, tôi vẫn sẽ đáp ứng điều kiện của cô như cũ, ngoài ra, việc dẹp loạn phản chính này nếu không dùng ở quẻ đầu tiên, cũng có thể dùng ở quẻ cuối cùng, trước tiên giữ lại quẻ đầu tiên, sẽ có tác dụng lớn, cuối cùng cô hoặc giả có thể dùng lên trên thân mình.” Tôi trịnh trọng nói với Thẩm Kế.

Ánh mắt Thẩm Kế vẫn chẳng có thay đổi gì, cô ta tiếp tục lắc lắc đầu, đáy mắt ánh lên một tia thất vọng.

Cô ta không tiếp tục nói thêm gì khác, đi thẳng từ trong khu nhà tôi ở ra ngoài.

Tôi đứng ở trong sân rất lâu, đáy lòng cuối cùng vẫn cứ khẽ than.

Tính cách của Thẩm Kế tôi hiểu, chuyện tôi đã sắp xếp xong, tự bản thân tôi lại phủ định nó, nhất định khiến Thẩm Kế không vui.

Bí mật Liễu Tam Nguyên sắp chết này, tôi lại đích thực không được nói ra.

Còn nữa, nếu như Thẩm Kế sửa tướng quẻ cho Liễu Dục Chú, trong tình huống không biết Liễu Tam Nguyên sắp chết, Liễu Dục Chú nhất định sẽ xung đột với ông ta, đòi cưỡng chế rời đi, gã chắc chắn không đi nổi, nhưng kết quả này cũng chẳng tốt đẹp được.

Trong tộc Khương, đạo sĩ nhà họ Liễu và Tiên sư không được có khúc mắc kiểu này.

Một điểm khác bèn là, Thẩm Kế bây giờ đã thương lượng xong với Liễu Dục Chú rồi, nhưng nếu cô ta không làm, cũng sẽ tạo thành một ấn tượng cực xấu bên chỗ Liễu Dục Chú, ít nhất trước khi Liễu Tam Nguyên chết, không thể nào xoay chuyển ấn tượng này được.

Mà nếu Liễu Tam Nguyên lựa chọn biến mất, chứ không phải tọa hóa, Liễu Dục Chú sau này sợ rằng đều không cách gì buông bỏ được.

Để tôi bói quẻ là ý tưởng tức thời, đồng thời đây cũng là một biện pháp dung hòa tốt nhất.

Chỉ có điều, việc này cũng khó tránh khỏi sẽ khiến Liễu Dục Chú hiểu lầm tôi...

Tôi ngửa mặt nhìn trời, ánh nắng chói mắt chiếu lên trên mặt tôi, tôi nheo mắt lại, cho cảm giác nóng rát đó thấm sâu vào trong cơ thể.

Tôi đột nhiên có một thứ cảm nhận.

Lúc đó khi Tưởng Bàn lựa chọn tin tưởng Lý Âm Dương hay là vị Âm dương tiên sinh còn lại kia, liệu có phải cũng từng có thứ cảm giác này?

Cùng với việc hồi đó lúc Lý Âm Dương tin tưởng Viên Hóa Thiệu...

Tuy rằng sự việc, kết quả của chúng tôi, đều không tương đồng, nhưng quá trình này đều hành hạ tâm trí y hệt nhau.

Tôi đứng rất lâu rất lâu, mới buông bỏ được chút ít.

Hiện giờ chuyện mà tôi cần làm, chẳng qua chỉ có một chút hiểu lầm, cảnh ngộ của tôi, vẫn tốt hơn quá nhiều quá nhiều so với những vị tiền bối kia.

Tôi về lại trong phòng, cũng không có việc gì khác nữa, bèn ngồi dựa nghiêng trên đầu giường nghỉ ngơi, lấy Trạch kinh ra nghiên cứu.

Trong Trạch kinh ghi chép lượng lớn Phong thủy Âm thuật, còn có chú thích sơ đồ Long mạch, tuy rằng sớm đã thuộc làu trong đầu, nhưng xem thêm, vẫn cứ có cảm nhận khác.

Bộ phận mà tôi xem, toàn bộ đều là bộ phận Phong thủy về ba dòng Đại long mạch vươn ra từ núi Tu Di, phần nghiên cứu càng nhiều hơn, thì là chú thích sơ đồ bộ phận Long mạch từ Nam long sông Thiên Khiếm đổ xuống.

Tôi xem một cách nghiêm túc tỉ mỉ, mà càng xem, sự kính phục đối với các đời Âm dương tiên sinh của Địa tướng Kham dư liền càng nhiều hơn!

Trạch kinh là do từng đời từng đời bổ sung mà thành, không phải là đời thứ nhất liền làm được đến mức độ này.

Từ hai mươi sáu đời Âm dương tiên sinh trước, cộng thêm Âm thuật tiên sinh là ông nội tôi, hai mươi bảy vị tiền bối, gần như đều đi khắp các danh sơn đại xuyên.

Thế này cũng chẳng trách, Địa tướng Kham dư là toàn diện nhất trong thuật Phong thủy.

Thời gian nhoáng cái đã qua, buổi trưa và buổi tối đều có người đưa cơm tới.

Gần đêm, tôi sớm đã cất Trạch kinh lại, nhắm mắt đi ngủ.

Đêm này, tôi ngủ rất không yên.

Tôi mơ rất nhiều giấc mơ phức tạp, giấc mơ này không phải chỉ có một, mà là rời rạc vụn nát!

Trong mảnh vỡ giấc mơ đầu tiên, là Liễu Dục Chú đối mặt chính diện với tôi, gã mặc đạo bào giống với Liễu Tam Nguyên, thần sắc nhìn sang tôi lạnh lùng khác thường.

Tiếp sau đó, giấc mơ thay đổi, lại thành tôi và Dương Thanh Sơn đang leo núi.

Dưới núi là một thôn làng tan hoang, vô số dân thôn bụng to, đang quằn quại gào thét.

Trong đám dân thôn đó, có một hình bóng mơ hồ không rõ, y đứng sừng sừng ở chính giữa đám dân thôn...

Ở bên cạnh y, xác tàn chi gãy vô số...

Trên những chi gãy xác tàn đó, còn có kiếm gỗ đào, phất trần đứt gãy...

Ngoài ra, còn có rất nhiều cảnh tượng mờ mịt không rõ, hoặc là núi lở, lại hoặc là tôi đang đào mồ.

Chung quy những giấc mơ này loạn đến ly kỳ.

Cuối cùng tôi bị giấc mơ làm giật mình tỉnh giấc, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng tỏ, trên trán tôi toàn là mồ hôi, hô hấp nặng nhọc, không ngừng thở dốc...

Thần sắc tôi nghiêm trọng, trong lòng nghi ngờ kinh hãi.

Mơ loạn, là bởi vì biến số? Biến số xuất hiện, tất cả chưa từng thành cục diện xác định, bèn là điềm báo cũng đều không còn chuẩn xác?

Thứ quanh quẩn nhiều hơn trong đầu óc tôi, vẫn là cái người đứng sừng sững bất động trong đám dân thôn đó.

Rất rõ ràng, trong giấc mơ của tôi, y đã chết rồi...

Phất trần đứt gãy, còn cả chúng tôi bỏ y mà đi, đều đã nói lên điểm này.

Tâm trí tôi kiên định hơn không ít.

Ngoảnh đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, tôi dùng tay ấn lấy rương đồng, ngón tay khẽ gõ mấy cái, rồi bèn đứng dậy đi rửa ráy.

Lúc này thời gian còn rất sớm, mới vừa trời sáng, áng chừng vào khoảng năm giờ sáng.

Đợi tôi rửa ráy xong, đẩy cửa ra sân, mới phát hiện, trong sân hóa ra đã có người đang chờ rồi.

Đang ở đây đợi tôi, là một đạo sĩ, và một người của tộc Khương.

Đạo sĩ đó nhìn thấy tôi xong, lập tức hành lễ, có điều lại đi ra phía ngoài.

Người tộc Khương kia, thì cung kính nói bọn họ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng rồi.

Rõ ràng hắn cố nén sự căng thẳng trong giọng điệu, tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày lớn của tộc Khương, La tiên sinh anh dùng cơm xong, sẽ có Trưởng lão của nhà họ Liễu đưa anh qua Đại điển, anh là khách quý!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận