Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1108: TÔI QUÊN RỒI

Việc lồi lên của khuôn mặt này, khiến nắp quan tài đã biến dạng cả.

Lòng tôi hơi kinh hãi, nếu không phải có Định la bàn và Xa luân ảnh tôn táng phù, sợ rằng cái xác đen này bèn có thể phá quan tài ra ngoài rồi?

Tôi có thể xác định một dao đó của tôi đã đâm nát Ác thi đan, chứ nếu không, tác dụng của bức thư người chết để thương lượng đó và đạo phù này của tôi đều sẽ chẳng được bao nhiêu.

Kỳ thực vốn ý của tôi là định đợi hơi hồi phục lại một chút, rồi nghĩ cách xử lý bỏ cái xác đen này.

Có điều rõ ràng nhà họ Liễu có dự định hay hơn, nên mới đem nó về tộc Khương.

Đợi lúc gặp được Liễu Tam Nguyên, tôi chắc liền có thể lấy Định la bàn xuống rồi.

Trong lúc suy nghĩ, tôi nhấc tay ấn lấy cái khuôn mặt lồi lên trên quan tài đó, ngoài khí lạnh âm u, còn lại thì chẳng cảm nhận được gì nữa.

Tất cả mọi thứ, đều đã bị Xa luân ảnh tôn táng phù ngăn cách.

Lại sau đó, trong khoang máy bay truyền lại tiếng nhắc nhở máy bay sắp cất cánh của phi hành đoàn.

Tôi không tiếp tục nghĩ thêm chuyện khác nữa, nhắm hai mắt lại, lặng lẽ dưỡng thần.

Trong hành trình không xuất hiện bất cứ việc ngoài ý muốn nào.

Đợi lúc máy bay hạ cánh, ngoài cửa sổ đã là đêm khuya, nhìn thời gian một cái, đã tới mười giờ đêm rồi.

Sau khi xuống máy bay, các đạo sĩ khiêng quan tài, tôi đi cùng với ba người Liễu Dục Chú, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương.

Còn về Mao Sam, thì nằm trong đội đạo sĩ khiêng quan tài đó.

Có thể nhìn ra được, Mao Sam đang cực lực hòa nhập vào với đạo sĩ nhà họ Liễu.

Lần đầu gặp đứa trẻ này, tính cách cậu ta rất thẳng, đồng thời cũng vì đạt mục đích mà nhẫn tâm được!

Lúc đó tôi bèn sợ cậu ta sẽ đi sai đường, bây giờ theo Liễu Dục Chú rồi, cậu ta cũng có thể chuyên tâm học đạo thuật nhà họ Liễu, chắc sẽ không tiếp tục đi sai đường.

Đột nhiên, tôi bèn nghĩ tới Mao Nguyên Dương hồi đó.

Trong lòng khẽ than, lão chết thế này, cũng coi như để lại cho con trai một con đường Xuất đạo, cũng không coi là chết vô nghĩa.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ra khỏi sân bay, bên đường đỗ không ít xe.

Bên cạnh chiếc xe đỗ trên đầu nhất, tôi một phát liền nhìn thấy Khương Yển, có điều bên cạnh lại không nhìn thấy Khương Manh...

Khương Yển nhìn trông còn vạm vỡ hơn so với trước, trong ánh mắt đều ánh lên vẻ kiên trì cứng cỏi.

Những người còn lại ở bên cạnh xe kia, mỗi người tinh khí thần đều không tồi.

Đây chắc bèn là do tộc Khương đã có Tiên sư, nên khiến tộc Khương lại có đủ tự tin?

Chúng tôi tới bên đường, mỗi xe đều có người qua dẫn đạo sĩ lên xe, cũng có xe chở quan tài, mấy người chúng tôi thì lên chiếc xe của Khương Yển.

Trước khi lên xe tôi bước hơi chậm lại, còn nhìn Liễu Dục Chú một cái, Liễu Dục Chú rõ ràng nhìn ra được, dừng chân lại, trước tiên bảo Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương đi lên trước.

“La Thập Lục?” Đầu mày Liễu Dục Chú hơi chau, trong giọng nói mang vẻ dò hỏi.

“Liễu đạo trưởng, chuyến này về tộc Khương, anh cần cẩn thận.” Tôi hít sâu một hơi.

Còn chưa đợi tôi nói xong, tôi lại đột ngột phát giác ra hai ánh mắt sắc bén khóa chặt trên người mình.

“Lên xe đi, La Thập Lục.” Người mở miệng là Liễu Hóa Dương, trong giọng nói khàn khàn khô khốc của lão đang toát ra vẻ mềm dịu: “Dục Chú con dừng lại làm gì?”

“Yên tâm, trong tộc sẽ không có nguy hiểm.” Giọng nói của Liễu Dục Chú bình thản, gã trực tiếp chui luôn vào trong xe.

Sau khi tôi lên xe xong, chú ý đến việc Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương đều liếc tôi thêm một cái.

Giọng nói của Liễu Hóa Minh tương đối ồm ồm, lão trầm giọng nói: “La Thập Lục, cậu không cần lo lắng, tộc Khương hôm nay, tuyệt đối không phải ngày xưa, có Tiên sư, không phản đồ, Trưởng lão đã lấy pháp khí của Đại trưởng lão về, quyết không có nguy hiểm gì cả.” Nhìn như hai vị trưởng lão này đang giải thích với tôi, nhưng trên thực tế, lòng tôi lại trùng hẳn xuống.

Bọn lão kỳ thực không cần phải giải thích...

Lời tôi nói với Liễu Dục Chú, chỉ là một câu dặn dò, đơn giản vậy thôi.

Theo tính cách của đạo sĩ nhà họ Liễu, hoàn toàn có thể bơ đi.

Thế nhưng bọn lão lại không hề lơ đi...

Chỉ là, rốt cục là điều gì đang chờ đợi Liễu Dục Chú đây?

Trong lúc tôi suy nghĩ, thì xe đã lên đường rồi.

Rời thành phố tiến về huyện Phong, lại là đường núi quanh co, đợi lúc đi tới bên ngoài tộc Khương ở huyện Phong, đã là hai giờ sáng rồi.

Sau khi xuống xe, Liễu Hóa Dương, Liễu Hóa Minh liền trái phải mỗi bên một người, cùng Liễu Dục Chú đi vào trong cổng chào.

Tôi vốn định đi theo.

Nhưng Khương Yển lại chặn tôi lại, hắn hạ thấp giọng nói: “La tiên sinh, các đạo trưởng về đạo quán trong tộc, cậu đi cùng chúng tôi, đại lễ vào ngày kia, ngày mai Tiên sư muốn gặp cậu. Cô đợi cậu rất lâu rồi.”

Ánh mắt tôi hơi hơi ngưng lại một phát, nhưng cũng không tiếp tục đi theo lên trước.

Động tác này của bọn họ rất rõ ràng.

Bất luận là trùng hợp cũng được, hay là có sắp xếp cũng xong, tách tôi và Liễu Dục Chú ra, đã là dự định của Liễu Hóa Dương, Liễu Hóa Minh rồi, sợ rằng tôi có đi theo, bọn lão cũng sẽ bảo tôi ở lại.

Tôi không tiếp tục nói thêm gì khác, Khương Yển thì quay lại cùng sắp xếp với những người còn lại trong đoàn xe xong, rồi dẫn tôi vào trong cổng chào trước.

Ánh trăng sáng tỏ, sao trời lấp lánh, đi trên đường của tộc khương, tầm nhìn vẫn được coi là rõ nét.

Đi cùng Khương Yển một đoạn xong, cảm giác quen thuộc dần dâng lên.

Bởi vì đường mà Khương Yển dẫn tôi đi, chính là hướng qua Khâu Xử Đạo Quan tinh trạch!

Khoảng chừng hơn mười phút sau, chúng tôi bèn tới “tận cùng” của con đường.

Nói là “tận cùng”, kỳ thực chỗ này chính là lối rẽ đi tới Quan tinh trạch, chỉ có điều Quan tinh trạch ban ngày có Kỳ môn độn giáp, ban đêm lại có Cửu tinh phân bố của Táng ảnh quan sơn, ngoại trừ Tiên sư và Thị nữ ra, những người khác đều không vào được.

Dừng ở lối rẽ, tôi không tiếp tục đi lên trước.

Khương Yển hạ thấp giọng nói: “La tiên sinh, Tiên sư nói cậu biết đường...”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Tôi quên rồi.”

Khương Yển: “.....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận