Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 439: EM MUỐN GẶP ANH MỘT LẦN!

Trần mù vẫn luôn dùng thái độ bảo vệ với tôi, những chuyện lão cảm thấy không được, thì cố gắng không để lọt vào tai tôi, không cho tôi động vào.

Nhưng Lưu Văn Tam thì khác, lão ngược lại bảo tôi đi làm. Cũng không phải là tích cực liều chết, mà ý là kiểu nhận thức rõ bản chất sự việc.

Lão nhìn ra được sự rối rắm trong lòng tôi hiện giờ, muốn bảo tôi nhổ bỏ cái gai trong lòng đi.

Phùng Bảo nghe hiểu ý tứ của Lưu Văn Tam, bắt đầu kể.

Những gì hắn nói, chính là những chỗ chưa toàn diện trong phần tin tức của nhà họ Cẩu.

Lần đó tư liệu nhà họ Cẩu đưa cho tôi không ít, nhưng cơ bản đều là thông tin về bản thân Dương Hạ Nguyên, còn về người nhà và thế lực của Dương Hạ Nguyên, đều không được nói chi tiết.

Mười ngày này, Phùng Bảo và Phùng Khuất đúng thật cũng chẳng ngồi không, mà thăm dò được không ít thông tin của nhà họ Dương.

Đạo trường phong thủy, chỉ là một bộ phận trong thế lực của Dương Hạ Nguyên.

Y rất có tiền, cũng sinh nhiều con cái, có điều qua năm tháng, con cái của y đại đa số đều gặp tai nạn đột tử, còn sống sót đúng thật không nhiều.

Đến bây giờ còn lại một con gái, và một con trai út.

Hai con một trai một gái này đều dựa và tài lực của y, mà hình thành mạng lưới gia tộc đồ sộ.

Dương Hạ Nguyên đối ngoại, đều nói bản thân không hề biết thuật phong thủy, nhưng lại vô cùng mệ đắm phong thủy, y còn cho con trai cả nghiên cứu phong thủy, thậm chí còn rất có thành tựu, đã có tên tuổi.

Lúc tôi nghe đến đây, mới thầm cảm thấy Dương Hạ Nguyên đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng.

Trên thực tế y và con trai cả của y, hai cha con chắc chắn đều biết rõ tất cả.

Y dùng thuật phong thủy để làm gì, chỉ cần dùng danh nghĩa con trai cả của y là có thể giải quyết, chỉ có điều, tiếc là con trai cả của y vẫn chết ở trước Phị Phát Quỷ, bây giờ thành xác thanh thi.

Nghĩ thì nghĩ thế, chứ tôi cũng không lên tiếng ngắt lời Phùng Bảo.

Phùng Bảo không ngừng nghỉ, cũng đã nhắc đến cái tên Dương Hưng kia rồi.

Dương Hưng là cháu trai của Dương Hạ Nguyên, cũng là giọt máu duy nhất con trai cả của y để lại.

Có điều từ nhiều năm trước, khi Dương Hạ Nguyên dẫn một đoàn người vào trong quần thể núi Nam Sơn, cuối cùng chỉ còn một mình Dương Hạ Nguyên sống sót ra ngoài, đến cả con trai cả cũng chết ở trong, thì tính cách của Dương Hưng bắt đầu trở nên quái gở.

Hắn căm hận Dương Hạ Nguyên, còn Dương Hạ Nguyên hoặc là cảm thấy tự trách, nên những gì cho thằng cháu trai lớn Dương Hưng này, phải nhiều hơn so với hai người con kia.

Kiểu quan hệ này trên thực tế rất tế nhị.

Hơn nữa từ sau con trai cả, y cũng không tiếp tục cho những người con khác học thuật phong thủy nữa.

Tôi hơi nhíu mày.

Tuy những gì Phùng Bảo nói về Dương Hưng, giúp giải thích những nghi hoặc của tôi, nhưng đối với tôi mà nói, biết chuyện của hắn kỳ thực chẳng có tác dụng gì.

Thứ tôi muốn nghe không phải là điều này.

Tôi đang định mở miệng ngắt lời Phùng Bảo, bảo hắn nói luôn về quan hệ giữa nhà họ Cố và Dương Hạ Nguyên.

Thì Phùng Bảo dường như đã nhìn ra sự biến đổi thần sắc của tôi, hắn thở hắt ra một hơi dài: “La tiên sinh, tôi nói đến thằng Dương Hưng này, cũng là bởi vì hắn có liên quan đến việc mà tôi sắp nói.”

“Cố Khai Dương của nhà họ Cố, nói cho cùng, kỳ thực cũng coi như là con rể của Dương Hạ Nguyên...”

“Con gái thứ hai của Dương Hạ Nguyên, cũng là đứa con gái vẫn còn sống đến giờ của Dương Hạ Nguyên đó, có thành tựu rất cao trong giới buôn bán, năm đó bà ta quen Cố khai Dương, hai người từng có một đoạn tình cảm.”

“Có điều vợ của Dương Hạ Nguyên luôn cảm thấy nhà họ Cố không xứng với nhà họ Dương, không muốn con gái gả thấp, nhất định đòi Cố Khai Dương ở rể. Cố Khai Dương không đồng ý, dưới sự can thiệp của vợ Dương Hạ Nguyên, hai người kết hôn chẳng được mấy năm đã ly hôn.”

“Lúc đó bọn họ còn có một đứa con gái... Đứa con gái này bị Cố Khai Dương đem đi...”

“Cố Nhược Lâm...” Cuối cùng, tôi vẫn không hoàn toàn khống chế được tâm trạng, lẩm bẩm thốt lên.

Kết quả Phùng Bảo lại lắc lắc đầu, hắn mất tự nhiên nói một câu: “Ban đầu tiên, tôi cũng tưởng là Cố Nhược Lâm, có điều La tiên sinh, mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản như thế.” Lời này, ngược lại khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lẽ nào Cố Nhược Lâm không phải là con gái ruột của Cố Khai Dương và nhị tiểu thư nhà họ Dương?

Chưa đợi tôi mở miệng, Phùng Bảo đã tiếp tục nói: “Chuyện này ban đầu nhà họ Dương không biết, cũng may là tôi từng liên hệ với gia chủ, mới biết những chi tiết này. Năm đó Cố Khai Dương về lại nhà họ Cố, trên đường đi, bé gái mà ông ta đưa theo bị bệnh, cuối cùng chữa lâu không khỏi, còn từng tìm Trương Nhĩ.”

“Trương Nhĩ khẳng định, bởi vì trong mệnh của bé gái này bị ngoại tà thâm nhập, thuộc về phong thủy của tổ tông không tốt, bị liên lụy mà chết yểu.”

“Sau đó Cố Khai Dương giấu những người khác, nhận nuôi một bé gái, Trương Nhĩ âm thầm giúp làm phép, hình như nói là Di hồn, để hồn phách của bé gái vốn đã chết kia đi theo đứa bé gái mà Cố Khai Dương nhận nuôi.”

“Cố Nhược Lâm và Cố Khai Dương, trên thực tế không có quan hệ thuyết thống.”

“Sau đó Cố Khai Dương dẫn theo Cố Nhược Lâm về tìm vợ cũ của ông ta, hai người đúng thật đã tái hôn, nhưng chuyện này, Cố Khai Dương lại luôn giấu tất cả mọi người...”

“Ngoài những việc này ra, tên Dương Hưng đó rất có hứng thú với Cố Nhược Lâm, liên tục theo đuổi cô ta. Có điều Cố Nhược Lâm mãi vẫn không nhận lời.”

“Dương Hưng cũng đang thử bảo Dương Hạ Nguyên mở miệng, tác hợp uyên ương. Nhưng dù sao mọi người đều biết, bề ngoài Cố Nhược Lâm kiểu gì cũng là con gái của cô ruột Dương Hưng, vậy nên Dương Hạ Nguyên được cái chưa từng đồng ý.”

Nói xong một đoạn dài, Phùng Bảo cũng cười khổ nói một tiếng: “Chuyện này tuy đối với La tiên sinh cậu mà nói chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy nên kể cho cậu biết, kể ra rồi, trong lòng tôi cũng dễ chịu.”

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, trong chuyện này còn có nhiều uẩn khúc như thế!

Đầu mày nhíu chặt, tâm mày cũng đã kết lại thành một chữ Xuyên.

Người sau khi chết xong, còn có thể Di hồn? Tôi căn bản chưa từng nghe qua những thứ này, cũng không biết phong thủy còn có thể làm được chuyện này.

Mà theo những gì Phùng Bảo nói, chuyện Dương Hưng theo đuổi Cố Nhược Lâm nhưng Cố Nhược Lâm lại không đồng ý, vẫn khiến cho tâm tư tôi rất phức tạp.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi chẳng nói câu nào.

Phùng Bảo cũng ngậm miệng lại, không tiếp tục nói nữa.

Cũng chẳng biết Phùng Bảo lái xe đi được bao xa, lái xe đi được bao lâu.

Trong thời gian này tôi vẫn cứ thất thần, trong lòng rất phức tạp, rất do dự.

Cuối cùng tôi cũng nghĩ rõ ràng tất cả.

Mò lấy điện thoại ra, tôi lật tìm đến hình đại diện của Cố Nhược Lâm.

Mở tường nhà của cô ta ra, vẫn chỉ hiển thị một đường vạch vàng, chẳng có thứ gì cả.

Cũng chẳng biết rốt cục là bị cho vào danh sách đen, hay là bị xóa kết bạn nữa.

Hít sâu một hơi, tôi lựa chọn xóa nick Cố Nhược Lâm khỏi danh sách bạn bè wechat của tôi.

Tôi thoát khỏi wechat, chuyển sang tìm số điện thoại của cô ta ra.

Mở phần tin nhắn ra xong, tôi viết ra một đoạn dài.

Đại khái là đem chuyện phát sinh ở nhà họ Cố, cùng với cái chết của Cố lão gia, toàn bộ đều viết hết ra.

Dương Hưng đòi tôi giải thích, là để đi lấy lòng Cố Nhược Lâm.

Còn tôi bây giờ chủ động liên hệ với Cố Nhược Lâm, không phải là định cho cô ta lời giải thích.

Đối với tôi mà nói, đây là lời giải thích cho bản thân tôi.

Tôi phải nhổ bỏ cái gai cắm trong lòng tôi ra!

Sau khi nói rõ ràng tất cả xong, tôi mới có thể thản nhiên đối mặt với tương lai sau này.

Trong tin nhắn, tôi không chỉ nói về tình trạng của nhà họ Cố hôm đó, mà tôi cũng đem cảm nhận của bản thân mình nói ra một ít.

Cũng chẳng phải là có oán hận, mà chỉ là bình tâm, chúc cô ta sau này yên lành.

Bấm nút gửi đi, trong lòng có một thứ cảm giác không nói ra được.

Giống như nhẹ nhõm, cũng giống như là buông lỏng.

Ngừng lại một chút, tôi cũng thêm số điện thoại của Cố Nhược Lâm vào danh sách đen.

Quay đầu lại, tôi cười nói với bà nội, đợi sau khi về nhà, tôi an táng cho bố và ông nội tôi xong, cả nhà chúng ta cũng coi như đoàn tụ, phải ăn mừng tử tế một bữa.

Tôi lại quay đầu nhìn sang Âm tiên sinh nói: “Đã đến cuối năm từ lâu rồi, cách tết cũng chỉ còn có mấy ngày, có thể đợi qua tết xong hãy đi núi Kế Nương không?”

Âm tiên sinh không có ý kiến gì, nói không vấn đề, cũng nên để tôi nghỉ ngơi dưỡng sức tử tế.

Thẩm Kế thì kín đáo quan sát tôi, tôi không nhìn ra được tâm trạng của cô ta.

Bởi vì mỗi lần lúc tôi quay lại nhìn cô ta, ánh mắt của cô ta đều lập tức tránh đi.

Cũng vào lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên một phát.

Tôi vô thức mở ra nhìn một cái, là một lời mời kết bạn.

Bên dưới chỉ có vỏn vẹn mấy chữ.

“Em muốn gặp anh một lần.”



[Tác giả có lời muốn nói]

Mùng 3 tết, vui mừng khôn xiết!

Ngày tết phương Đông gặp ngày lễ lãng mạn phương Tây!

Lão La chúc người có tình trong thiên hạ được thành gia quyến, trăng tròn hoa thắm!

Lễ tình nhân rồi, mà Thập Lục vẫn còn cô đơn kìa.

Thập Lục nói “Vì để báo đáp sự ủng hộ của các độc giả, củng cố độ hot của bản thân trên bảng lượng fans, giai đoạn này tôi phải lấy sự nghiệp làm trọng!”

Thôi được rồi, lão La đã chuẩn bị cho Thập Lục một chiếc xe bán tải, mời các bạn đọc đem 1000 vàng trợ lực, lì xì năm mới, pháo hoa bạo chương, tốt nhất là có cả ‘Chứng nhận đại thần’ của các bạn đều chất hết lên xe đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận