Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 413: KHÔNG ĐỢI CON SÚC SINH ĐÓ NỮA

Trước đây tôi cũng đã từng suy nghĩ, Dương Hạ Nguyên tìm tôi, rồi lại có Âm tiên sinh, y đem đại bộ phận hy vọng đều dồn lên người chúng tôi, hoàn toàn không cần thiết phải dắt theo bao nhiêu phong thủy sư như vậy.

Nếu cần đưa theo thật, thì một mình Tần Thái đã đủ rồi, nhưng người khác rõ ràng đều chỉ làm nền.

Còn giây phút mà ý nghĩ này xuất hiện xong, liền lập tức bám rễ trong đầu óc tôi!

Bất kể Dương Hạ Nguyên có biết chuyện con sông ngầm kia hay không, cách nói của Tần Thái, cũng chắc chắn không phá nổi bố cục, nếu không sẽ không hao tổn tâm huyết cả đời của Dương Hạ Nguyên, vấn đề ở trong đây, tôi nhất thời không nghĩ rõ ra được.

“La tiên sinh? Sao lại thần người ra thế?” Dương Hạ nguyên lại nhìn sang tôi.

Cái khuôn mặt tròn ngang dọc nếp nhăn kia của y lại lần nữa nở nụ cười, đầy ẩn ý nói: “Tần lão là nhân vật lớn trong giới phong thủy, nếu ông ta có thể tìm ra cửa sinh, đối với cậu mà nói cũng coi như dịp học tập, nếu như Tần lão có xảy ra sai sót gì, thì phải trông chờ vào La tiên sinh rồi.”

Rõ ràng, ánh mắt Dương Hạ nguyên nhìn sang tôi và lời nói ra đều có ý ám chỉ.

Gã Triệu Tỵ kia đột nhiên cũng mở miệng nói: “Dương trường chủ yên tâm, Tần lão cộng thêm chúng tôi, tuyệt đối chẳng lý gì lại có sai sót cả, coi như để cho cậu La Thập Lục này mở mang tầm mắt đi, phong thủy dù sao cũng không hoàn toàn dựa vào thừa kế, mà hiểu biết cũng rất quan trọng, để tránh cho người trẻ đi phải đường vòng.”

“Đợi về rồi chúng ta sẽ bàn luận tử tế với cậu ta, thảo luận kinh nghiệm.” Trong lúc nói, Triệu Tỵ cũng đến vỗ vỗ vai tôi.

Lời nói của hắn nghe vẻ đang chê tôi, nhưng cũng có chút ý tứ nâng tôi lên, nếu như đổi thành người thường khác, ít từng trải một chút, hoặc giả sẽ tin luôn.

Nhưng đối với tôi hiện giờ mà nói, lại cảm thấy tất cả cách làm của hắn đều có vẻ hạ đẳng và trẻ con.

“Đều nghe lời Dương trường chủ là được, tôi và Âm tiên sinh cũng sẽ đợi vào núi xong rồi cân nhắc tiếp.” Tôi trả lời Dương Hạ Nguyên một cách đúng mực.

Tần Thái cũng dặn dò đám phong thủy sư kia thu dọn đồ đạc của mình, rồi đi giúp hai người Khương Yểm và Khương Manh.

Tôi vốn cũng dự định đi gọi Trần mù, có điều lại nhìn thấy ở cuối tầm mắt, Trần mù và ngao sói đều đang xuống núi.

Cùng lúc này, tôi đột nhiên phát hiện ra một chỗ có chút quái dị.

Tướng mặt của Tần Thái thay đổi rồi.

Giây phút trước, ông ta vẫn còn là kiểu tướng mặt hiền hòa, mày dài mà xuôi.

Nhưng lúc này lông mày bên phải của ông ta đã đứt một nửa.

Chỗ ấn đường dường như có một đường chỉ trắng dẫn vào tai, rủ xuống chỗ mũi.

Sự thay đổi tướng mặt này của Tần Thái cũng là một loại tướng mặt sắp chết, hơn nữa còn là triệu trứng sắp chết rất nghiêm trọng.

Ba ngày khó qua, có thể đột tử bất cứ lúc nào.

Không chỉ Tần Thái, quan sát những phong thủy sư còn lại, tổng cộng chín người, hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện tướng mặt mang triệu chứng sắp chết.

Lòng tôi vô cùng ớn lạnh, vừa nãy còn yên ổn, vậy mà bây giờ bọn họ lại đều sắp chết rồi?

Vậy chẳng phải nói lên rằng, chỗ cửa sinh mà Tần Thái điểm ra, có nguy hiểm chết người?

Tướng mặt và khí sắc, đều là trực giác đầu tiên, giây tiếp theo lại nhìn vẻ mặt bọn họ, thì đều không còn thấy gì khác thường nữa.

Tôi cũng phát hiện một điểm, phong thủy sư mà tôi gặp được cũng coi như có mấy người rồi, lại còn từng gặp cả đạo sĩ.

Nhưng có thể vừa xem phong thủy lại vừa bói mệnh giống như tôi, thì chỉ có một mình Trương Nhĩ.

Những phong thủy sư khác, đích thực chỉ là Phong thủy Kham dư.

Nếu không sự biến hóa của tướng mặt bọn họ, chắc là phải có người phát giác ra mới đúng.

Mọi người ai nấy đều đang thu dọn đồ đạc, bên cạnh chúng tôi liền chỉ còn lại Dương Hạ nguyên.

Trên mặt y đột nhiên vụt qua một nụ cười u ám: “La tiên sinh, nếu đã tới thì cứ ở yên, vẫn chưa đến lúc cần cậu ra tay, đừng quá sốt ruột.”

“Sinh tử của người đã sớm có định số, nhìn ra không nói ra, mới có thể giảm thiểu phiền phức.” Lời này của Dương Hạ Nguyên, lại khiến người ta ớn lạnh.

Phản ứng của y cũng xác nhận cho ý nghĩ của tôi.

Y không những muốn để những người này đi đánh trận đầu, mà còn muốn bọn họ đi nạp mạng!

Giây tiếp theo, Dương Hạ Nguyên lại thu tất cả sự thay đổi thần sắc lại, trông lại giống như bộ dạng một người tuổi già sức yếu.

Huýt gió một tiếng, đồng thời cũng giơ khuỷu tay lên.

Tôi không biểu hiện ra sự thay đổi tâm trạng nào khác, cũng quay người đi thu dọn đồ đạc.

Còn Âm tiên sinh thì đứng ở chỗ xa không hề nhúc nhích.

Tôi dùng khóe mắt liếc Dương Hạ nguyên một cái.

Y lại huýt sáo một lần nữa, lần này âm thanh càng vang vọng hơn một chút!

Tôi cũng chẳng nhìn y thêm, vào trong lều thu dọn.

Trong thời gian đó, Dương Hạ Nguyên ít nhất phải huýt sáo đến bảy tám lần.

Đợi lúc tôi thu dọn xong lại từ trong lều đi ra, phát hiện vẻ mặt của Dương Hạ Nguyên đã tím hết cả lại, y đang khoanh tay, đi qua đi lại.

Từ lúc y huýt sáo lần thứ nhất, là tôi đã biết chuyện tối qua Dương Hạ Nguyên chắc chắn không biết rồi.

Đến y cũng không biết, những người khác càng không thể nào biết được!

Bây giờ cho dù y có huýt đến vỡ họng, thì con vẹt lông xám đó cũng chẳng cách nào quay về.

Cũng chẳng phải là nói tôi ra tay ác độc, mà con vẹt lông xám đó tuy cũng là Vật tính thông linh, nhưng nó quá độc địa.

Chẳng biết là tính cách bản thân nó như thế, hay là theo Dương Hạ Nguyên thời gian quá dài rồi, nên biến thành nham hiểm thích giết chóc.

Hở ra cái là đề nghị giết người, hơi sợ một tý cũng treo chữ “giết” lên miệng.

Nếu không phải đêm qua nó quá ngông cuồng, thì cũng chẳng ép tôi đến mức phải xuống tay với nó, sẽ càng không bị Thẩm Kế trừ khử. Chung quy bớt được cái thứ như vậy, sẽ khiến chúng tôi bớt được rất nhiều phiền phức không đáng có.

Tôi cũng chẳng giả vờ như không nhìn thấy, mà vẫn định lên trước, ít nhất là hỏi thăm một hai câu.

Có điều mấy người Tần Thái rõ ràng là nhanh hơn một chút, bọn họ đã vây lấy Dương Hạ Nguyên.

Đợi lúc tôi bước qua đó, Dương Hạ Nguyên đã xua xua tay nói: “Không đợi con súc sinh đó nữa, không biết nó đi đâu rồi, đợi về rồi nó tự biết tới tìm tôi, chúng ta xuất phát!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận