Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 759: YÊU NGÔN HOẶC CHÚNG

“Ha ha, La Thập Lục, khả năng yêu ngôn hoặc chúng này của mày, được cái cũng tăng thêm không ít, Đan, tao sẽ lấy được thôi, đám người nhà họ Liễu này sẽ đưa về, mày định phá hoại tâm cảnh của tao? Thế thì mày tính toán sai rồi.”

Mặt tôi không biến sắc, ngược lại cố ý lộ ra một tia khinh miệt.

“Thiện thi đan, tôi từng ăn một lần rồi.”

Sắc mặt của Dương Hạ Nguyên trong nháy mắt tối sầm đến cực điểm, thậm chí còn có một tia kinh hãi phẫn nộ.

“Từng ăn?!”

Dương Hạ Nguyên vụt giơ tay lên, một phát túm lấy cổ tôi, tôi hự lên một tiếng, cảm giác cổ suýt chút nữa thì bị giật gãy.

Sức của y quá mạnh, còn càng khiến tôi nghẹt thở, cả khuôn mặt đều bị ngạt đến mức đau trướng khó nhịn.

Dương Hạ Nguyên nhìn chòng chọc vào bụng tôi, trong mắt lộ ra biểu cảm vô cùng phức tạp, như hận, như tham lam, và còn cả một tia không nỡ.

“Âm tiên sinh, là vì mày mà đến trộm Thi đan!”

Có điều rất nhanh, đồng tử của Dương Hạ Nguyên lại co mạnh một phát, y đột nhiên một phát liền buông tay ra.

Dòng khí lại lần nữa chảy vào trong khí quản, tôi ho sặc sụa lên, há miệng thở dốc.

“Thi đan không thể nào nằm trong bụng mày, mày cũng không tiêu hóa được.” Tay còn lại của Dương Hạ Nguyên vuốt lên trên mặt tôi, trong thần sắc hơi có chút si mê.

Tôi nhất thời lại nhìn không hiểu, thế này là vì cái gì.

Có điều tôi đúng thật là sợ vừa nãy y không nói gì liền moi bụng tôi luôn.

“La Thập Lục, không cần cố làm ra vẻ huyền bí, tuy tao ở trong đây không rời đi, nhưng thứ tao muốn biết thì đều biết cả, mày không lừa tao được.”

Thần sắc giọng điệu của Dương Hạ Nguyên cuối cùng cũng bình thản lại.

Tôi vận động cổ một chút, rồi mới nói: “Không cần thiết phải lừa ông, chẳng qua chỉ là nhắc nhở ông một chút thôi, ông có khiếm khuyết, cho dù có lấy được Thiện thi đan, ông ăn vào rồi, cũng không thể nào đạt được mục đích của ông đâu, tôi từng ăn, tôi suýt chút nữa thì chết rồi.”

Tuy tôi biểu hiện rất ung dung, nhưng lời của Dương Hạ Nguyên, trên thực tế khiến tôi không ung dung chút nào.

Y không nói rõ, cũng không nhắc đến, nhưng trong lời nói đã tiết lộ ra rằng, y có tai mắt ở bên ngoài.

Chỉ là không biết, tai mắt đó rốt cục là ai.

“Đấy là mày không chịu đựng nổi, mày có một cái đầu thông minh, nhưng lại không có một cơ thể có thể chịu đựng được Thi đan, mày đừng quên là, tao từng mang họ gì.” Khóe miệng của Dương Hạ Nguyên nhếch lên một nụ cười.

Nghe đến đây, mí mắt của tôi càng điên cuồng co giật từng cơn.

Khâu Xử Đạo... Khâu Thiên Nguyên... Một mạch đơn truyền trực hệ của Phong thủy sư tộc Khương?

Có điều tôi không ngừng nghỉ, cố nhịn mí mắt co giật, ngược lại nheo mắt lại nói: “Thế gian vạn vật, Âm dương Phong thủy, tất cả từ trong vô tận tự có định số, ông nghĩ là mang cùng một dòng máu, thì có thể chịu được thứ giống nhau? Ông quay đầu nhìn cỗ quan quách kia.”

Dương Hạ Nguyên ngoảnh đầu liếc một cái, có điều trong mắt y vẫn dâng lên vài phần hứng thú, chỉ là hơi yếu ớt một chút mà thôi.

“Xác âm luyến dương từng là Cửu Ngũ chí tôn, hắn đã ăn không biết bao nhiêu Thi đan, máu thịt xác chết, cơ thể này của hắn thành cực Âm, trong tâm luyến Dương, kể cả là giữ cái hơi thở xác sống đó, cũng có tác dụng gì được? Khát vọng đối với Dương khí khiến hắn trở nên vô cùng hung tàn.” Tôi nói từng câu từng chữ một.

“Thiện thi đan, sinh khí đích thực là mạnh, nhưng trong Âm dương cũng không hề cân bằng, còn nữa, bèn là mệnh số.”

“Bất kể ông là Dương Hạ Nguyên hay Khâu Thiên Nguyên, cho dù ông từng là Phong thủy sư Nhất mạch đơn truyền của tộc Khương thì đã làm sao? Trong đạo sĩ, mạng của đạo sĩ Xuất hắc cứng nhất, bản lĩnh mạnh nhất, trong Phong thủy sư, Âm dương tiên sinh mới là chính thống, Âm dương tiên sinh mới có mệnh số bảo hộ!”

“Cái mạng Âm dương tiên sinh này của tôi, không mạnh hơn cái mạng từng sắp chết của Dương Hạ Nguyên ông? Ông còn cần dùng Phong thủy trạch, dùng cái chết của con cháu để trốn tránh trời phạt, còn tôi cho dù là đứng bên bờ vực nhảy xuống dưới, tôi cũng sẽ không chết, đến tôi còn không chịu đựng nổi Thiện thi đan, ông lấy cái gì để chịu?”

“Cho dù ông miễn cưỡng không chết, thành dạng tồn tại kiểu tương tự như Xác âm luyến dương, chính là mục đích của ông?”

Tốc độ nói của tôi cực nhanh.

Trong thời gian này, ánh mắt của Dương Hạ Nguyên liên tục biến hóa không ổn định, sắc mặt cũng thay đổi tận mấy lần.

Rõ ràng tôi nhìn thấy vẻ nghi hoặc, kinh ngạc trong mắt y.

Nói đến sau cùng, tôi lại cười cười một cách chế giễu, nói: “Nghe qua trộm thọ chưa? Một thuật pháp do một Âm dương tiên sinh có Âm dương thuật đạt đến đỉnh cao nghiên cứu ra, ông mất cả một đời muốn lấy Thiện thi đan, người ta chẳng qua chỉ cầm một cái bát, một vốc gạo là có thể thay bản thân bù thọ, lấy không hết dùng không cạn, không có tý chút tác dụng phụ nào.”

“Tôi nói ông đứng trước mặt Âm dương tiên sinh, thì vẫn giống như một đứa nhãi không được nhập môn, còn nói ông nực cười, đây không phải là tùy tiện nói bừa đâu.”

“Dương Hạ Nguyên, tôi cho ông một cơ hội.”

“Thế nào?”

Mặt của Dương Hạ Nguyên biến sắc mạnh, trong mắt con có vẻ kinh hãi.

Y nhìn tôi chòng chọc: “Mày biết?”

“Tôi có thể đưa ông qua một nơi, ở đó có người biết.” Tôi trầm giọng trả lời.

“Chúng ta không có thù sâu oán nặng, ông cho rằng tôi phá hoại kế hoạch mấy chục năm của ông, nhưng đó cũng là do ông bắt bà nội tôi, trộm xác chết của bố và ông nội tôi trước, những việc còn lại đều là do vô ý thúc đẩy, đâu nhất thiết phải không chết không dừng?” Ban đầu lúc tôi nói những lời ấy, trong lòng tôi đều rất chắc chắn, nhưng khi tôi nói đến câu cuối cùng này, nội tâm tôi rõ ràng đã có vài phần gợn sóng, giọng điệu cũng thả lỏng một xíu.

Đương nhiên, tôi rất nhanh liền phát hiện, hơn nữa giọng điệu và thái độ cũng cứng rắn hơn.

Chỉ có điều trong tâm tôi vẫn không có sự chắc chắn, cùng với một tia cảm giác khó miêu tả ra được, đó là nguyên nhân giọng điệu của tôi thay đổi.

Tôi phía trước là đang mê hoặc Dương Hạ Nguyên, còn phía sau này, thì lại là đang lừa y.

Nếu y mà tin tôi, vậy thì sau khi ra ngoài, tôi cũng không thể nào để y học được thuật trộm thọ thật.

Đến tôi cũng chẳng biết thuật pháp này, lấy thuật pháp trộm thọ đi chỉ có thể là Trương Nhĩ.

Kể cả bên trong khu nhà trạch trên núi của Viên Hóa Thiệu khả năng sẽ có, tôi cũng sẽ không cho Dương Hạ Nguyên cơ hội, hoặc là đưa y tới nơi chết chắc, hoặc là đưa y vào trong Viên Thị Âm Dương Trạch, ở đó có xác chết của Lý Âm Dương, cùng xác của Hà Trĩ.

Đường hoàng lừa người ta đi chết, sợ rằng chỉ có Viên Hóa Thiệu có thể làm được...

Thậm trí trong nội tâm tôi còn có một dạng cảm giác sợ hãi.

Những lời này, tôi quyết không được nói nhiều, dạng phương pháp này, tôi không được phép dùng nhiều.

Bởi vì việc này quá đáng sợ, sẽ âm thầm thay đổi tính cách của con người.

Trong quá trình này, tôi kỳ thực liên tục thông qua việc quan sát thay đổi sắc mặt của Dương Hạ Nguyên, lại thông qua sự huyền diệu của Âm dương thuật, cùng với dục vọng và khát vọng trong nội tâm của Dương Hạ Nguyên mà dẫn dắt.

Rõ ràng, nét kinh hãi trong mắt của Dương Hạ Nguyên, đã biến thành nghi ngờ không xác định.

Y liên tục chằm chằm nhìn tôi, rất rõ ràng, Dương Hạ nguyên đang dao động...

Y không nhìn ra vấn đề trong giọng điệu của tôi ban nãy.

Nhưng sau lưng tôi, thì đã ướt đẫm rồi.

Thậm chí tôi cảm giác trên đầu tôi cũng đã có mồ hôi, có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi lại không dám thay đổi thái độ hiện giờ của mình, lời đã nói ra rồi, vậy thì màn kịch này liền phải tiếp tục diễn.

Cũng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên từ phía sau truyền tới.

“Nó, đang lừa ông.”

Giọng nói đi kèm với tiếng bước chân, một người từ bên cạnh bước ra, hắn cũng mặc một cái áo choàng trùm kín đầu.

Một bộ phận khuôn mặt lộ ra ngoài, là mặt nạ làm bằng da Thiện thi, khe hở chỗ mắt hơi nhỏ hơn một chút...

Mặt tôi biến sắc mạnh.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, hơi muộn một chút. Mấy hôm nay ngồi tàu cao tốc, máy bay, cộng thêm bản thảo không dám gấp, phải viết từ từ, nên có chút mệt mỏi. Về sau sẽ điều chỉnh lại thôi. Hôm qua hạ cánh muộn chút, ở lại bên ngoài sân bay, vậy nên bình thường lẽ ra đã phải đăng từ sớm, kỳ thực bây giờ mới viết xong. Mai ngày kia là bình thường lại. Cảm ơn mọi người yêu thích. Cuối tuần vui vẻ.

[Giải thích từ dịch giả]

Yêu ngôn hoặc chúng: bịa đặt mê hoặc tâm trí người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận