Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 474: ĐÓNG QUAN PHONG ĐINH KHẨU QUYẾT

Một gương mặt đàn ông trung niên vẻ mất kiên nhẫn xuất hiện trong tầm mắt tôi.

“Anh thế nào đấy? Không phải đã bảo năm giờ là phải dậy rồi à?” Người này là vị quản gia nhà họ Sài đưa tôi đến đây đêm qua, lão có một khuôn mặt vuông, cũng là bộ dạng hà khắc giữ của.

Tôi lật người xuống giường, đi giày vào.

Lão vứt một bộ quần áo vải về phía tôi, giọng điệu càng mất kiên nhẫn bảo tôi mặc vào. Rồi nhanh theo lão qua tiền viện, đội ngũ đưa tang đều đến đủ rồi, chỉ còn thiếu thằng nhét thêm vào là tôi thôi, đừng cậy tôi là họ hàng xa của gia chủ, lề mề là lão vẫn có thể cho tôi cút như thường.

Tôi cũng không tranh cãi với lão, mà vẫn giữ nguyên bộ mặt học từ Dương Hạ Nguyên.

Khoác áo xô lên, cái mũ phía sau cũng đội lên trên đầu.

Cũng chỉ hai phút là theo lão ra ngoài, lão vẫn làu bàu một câu: “Mới sáng sớm đã xì cái mặt ra, sợ nhà họ Sài không làm thêm đám tang à?”

Tôi thấy tức cười, trong lòng còn có chút bất lực.

Lập tức cũng hiểu ra, lý do vị quản gia này không nể mặt chút nào như vậy, sợ rằng còn có nguyên nhân do tướng mặt và ánh mắt này của tôi nữa.

Chẳng mấy chốc, tôi đã về đến tiền viện dưới sự dẫn đường của lão.

Trong quá trình đi đường, tôi cũng hồi tưởng tỉ mỉ lại tình hình đêm qua, trên cổ vẫn còn hơi đau, móc điện thoại coi như gương soi nhìn một chút, nhưng không hề nhìn thấy vết tích gì.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến tiền viện.

Hơn năm giờ, bầu trời vẫn còn màu đen bao trùm, chỉ có chân trời bắt đầu dần thành màu trắng.

Hai bên gian sảnh, đều đứng không ít người ăn mặc giống như tôi.

Hai cỗ quan tài đang đặt ở giữa sảnh, hương khói nghi ngút, lửa đốt tiền âm phủ bùng cao.

Lúc này cỗ quan tài màu trắng đó vẫn đang để mở, tôi liếc một cái, bên trong nằm một xác chết nữ.

Khuôn mặt xanh non, nhưng lại cho tôi một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

Lòng tôi đột ngột kinh hãi.

Đồng thời, quản gia cũng dẫn tôi đến phía sau nhất của đám người đó, bảo tôi ngoan ngoãn đứng ở đây.

Tiếp sau đó, lão lại gọi một người khác cũng mặc quần áo xô giống hệt, nhưng nhìn trông khí thế đầy đủ hơn chút tới.

Hai người nói chuyện đơn giản đôi câu, đại khái tôi nghe cũng hiểu rồi, hắn là người dẫn đầu của đội ngũ khóc tang này.

Quản gia bảo hắn xếp cho tôi chút việc, đừng để đứng không.

Người đó thì đưa cho tôi một cái chiêng, bảo tôi đi theo sau đội, lúc bắt đầu gõ chiêng thì động tay là được.

Nói xong, quản gia rời đi, người đó cũng chẳng hỏi thêm tôi, mà lên phía trước đội ngũ đưa tang.

Còn tôi đứng ở góc độ này, thì không nhìn thấy cái xác nữ trong quan tài nữa.

Trong lòng tôi lại có chút cảm giác ngột ngạt không kể ra được.

Bất kể đêm qua là nằm mơ hay nguyên nhân gì khác, cái xác nữ này lên giường tôi là do trùng hợp?

Việc này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Càng quan trọng hơn là, bọn chúng tới rồi, phải sớm hơn so với Sài Dục nói.

Sợ rằng Lưu Văn Tam và Trần mù vừa vào trong quan tài chưa lâu, tôi cũng vừa mới rời đi, thì con bé liền bị đưa tới...

Lý Đức Hiền làm việc quả đúng là cẩn thận, cũng vượt ngoài dự liệu của người khác, nếu lúc đó chúng tôi trì hoãn thêm một hồi, sợ rằng sẽ chạm mặt với người đưa xác chết tới của lão.

Quan tài màu đỏ, vẫn giống đêm qua, chẳng có gì thay đổi.

Phía trước quan tài trắng còn có một gã đàn ông đang đứng, hắn mặc một bộ áo bào đạo sĩ, thân người trông cũng mảnh khảnh.

Bên ngoài sảnh cũng có một số đàn ông, bọn họ mặc áo vải, thắt lưng quấn khăn bạt, trên đầu đội mũ vải hai màu đỏ trắng, còn có người đang vác đòn rồng.

Tôi từng nhìn thấy cách ăn mặc y hệt trên người thằng điên nhà họ Vương, những người này rõ ràng đều là thợ khiêng quan.

Tang lễ của nhà họ Sài tổ chức rất to, cũng chẳng biết có phải là con bài Lý Đức Hiền dùng để thu tiền hay không.

Tang lễ tổ chức càng lớn, thì tiền có thể đòi hỏi cũng càng nhiều.

Tôi mặt tỉnh bơ nhìn thật kỹ càng tất cả những thứ này, quả thật là không phát hiện Lý Đức Hiền.

Cũng vào lúc này, chiếc rèm ở phía bên của sảnh bị kéo ra, Sài Dục chậm rãi bước ra ngoài.

Gã đàn ông kia quay đầu lại, bắt tay với sài Dục, gọi một tiếng Sài gia chủ.

Sài Dục không nhìn sang phía tôi bên này, ông ta cũng bắt tay với gã đó.

Giọng nói của gã đàn ông đó nghe rất quen, đồng thời cũng nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của hắn, đây chẳng phải chính là Cố Thiên Lương sao?!

Lần đó Cố Thiên Lương nhục mạ tôi, chụp mũ tôi như thế nào, tôi còn nhớ rất rõ ràng.

Giọng nói này của hắn, cả đời này tôi đều không quên được!

Không ngờ, Lý Đức Hiền lại để hắn trực tiếp ra mặt.

Càng khiến tôi không ngờ được là cách ăn mặc này của hắn, Lý Đức Hiền thế này là đã dạy gì đó cho Cố Thiên Lương?

“Sài gia chủ, cô gái này vừa qua mười sáu, những thông tin khác không khác gì so với trước đây nói, nếu như ông vừa ý, tôi bèn cho người đóng quan.”

“Lý tiên sinh đã giao cho tôi xuất tang biểu, vừa hay cũng sắp đến giờ, phải mời thợ khiêng quan khiêng quan tài lên đường, đất mộ Lý tiên sinh cũng đã điểm sẵn rồi, chúng ta đi qua đào mộ, mở đàn, ở yên đợi trời tối, là có thể thành hôn.” Cố Thiên Lương đã thay đổi bộ dạng ngạo nghễ trước đây khi còn là đại thiếu gia nhà họ Cố, khí thế của hắn ngược lại toát ra đôi phần khiêm tốn nhã nhặn.

Có câu nói là Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù hắn che đậy như thế này, tôi cũng vẫn biết được tính cách bên trong của hắn.

Trong lòng ngược lại cũng có chút chắc chắn.

Cố Thiên Lương cũng ở đây, vậy thì chuyến này chúng tôi thành một mũi tên bắn hai con chim, hắn và Lý Đức Hiền đều không thoát được!

Sài Dục ngoảnh đầu nhìn quan tài, gật gật đầu nói: “Đương nhiên là không vấn đề gì, cô bé này trông xinh xắn, tuổi tác cũng phù hợp, chỉ cần tiểu Lý tiên sinh và Lý tiên sinh xác định, con bé hợp với bát tự của con trai tôi là được.”

“Đấy là chắc chắn, cô ta cũng coi như là người tôi phải tốn không ít tâm huyết mới chọn được, hoàn toàn phù hợp với bát tự của Sài thiếu gia.”

“Hơn nữa cô ta còn là mệnh Thổ, hôm nay là ngày sinh nhật 16 tuổi của cô ta, người sinh tháng hai, lợi nhà chồng, có thể khiến nhà họ Sài tấn tài năm mươi năm!” Giọng điệu Cố Thiên Lương rất cởi mở.

Trong cuộc nói chuyện của bọn họ, tôi cũng có thể nghe ra được, Cố Thiên Lương đã đổi họ. Đổi thẳng sang họ Lý?

Sài Dục nheo mắt, ông ta gật gật đầu: “Nếu đã như vậy, toàn bộ nhờ tiểu Lý tiên sinh sắp xếp rồi.”

Cố Thiên Lương nhấc tay lên, gọi: “Quản sự, dẫn Bát tiên đóng quan.”

Đồng thời tay hắn cũng rút ra một tờ giấy, bên trên viết một đoạn dài liền mạch. Tờ giấy đó hắn không lập tức dùng ngay, mà kẹp vào giữa ngón tay, hai tay khoát ra sau lưng.

Tiếp đó những người thợ khiêng quan kia vào trong sảnh, hắn ho một tiếng, hắng giọng hô lên: “Ngày tốt giờ lành Thiên địa khai, đóng quan đại cát đại phát tài, thiên thanh địa linh nhật nguyệt sáng, đóng quan con cháu vào tài đinh!”

“Nhất phong Thiên quan ban phúc!”

Mấy người thợ khiêng quan, nhấc thẳng nắp của quan tài trắng lên, đậy lên trên quan tài!

Tôi vô cùng kinh ngạc, gã Cố Thiên Lương này, đúng thật biết đường lối chiêu thức của Thần bà.

Những thứ này Trần mù cũng từng dạy tôi, đây là Đóng quan phong đinh khẩu quyết của Thần bà, hắn dùng còn là Quyết thứ hai.

Lý Đức Hiền quyết không phải là phong thủy sư thông thường, đến chiêu thức của Thần bà cũng tinh thông, đối phó với lão phải càng cẩn thận hơn nữa.

Mắt nhìn nắp quan tài sắp đậy lại.

Thì đột nhiên đùng một tiếng vang lên, cả cái nắp quan tài đột ngột bị ném bay lên, đập về phía Cố Thiên Lương!

Cùng lúc này, cái xác nữ trong quan tài, lại đã đứng dậy.

Cảnh tượng này khiến người của đội ngũ đưa tang bên cạnh thất kinh, Sài Dục cũng bị dọa không hề nhẹ.

Mặt tôi cũng biến sắc, bởi vì con bé đang nhìn tôi!



[Tác giả có lời muốn nói]

Giải thích một chút, rất nhiều người nói tôi mỗi ngày một chương.

Câu này hỏi lương tâm trời đất.

Tôi lấy lương tâm mình ra nói chưa từng làm như thế.

Mỗi ngày cơ bản bảo đảm ba chương.

Huyền nghi nhiều chương thực sự không dễ, tài liệu bên người không ít hơn bốn quyển.

Thêm chương giống như làm thêm giờ ấy, tôi muốn kiếm thêm ít cơm, nên mới mặt dày xin xỏ chút.

Không xin donate, thì đúng là mệt quá không viết nhiều được.

Nói nốt: Thật sự cảm ơn mọi người yêu thích Ngụy Văn, mọi người là phụ mẫu cơm áo của tôi.

Cảm tạ độc giả đưa ra bình luận đúng điểm yếu đối với truyện, kể cả là chê truyện cũng đều thừa nhận.

Chửi thì thôi, hy vọng mọi người đọc thêm ít truyện có tác dụng, nâng cao tố chất.

PS: Tôi đã hồi sinh full HP, vẫn là cầu ba nghìn người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận