Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 860: MẸ GIẾT CON, MỆNH TỰ VẪN

Giây tiếp theo, hắn cũng không tiếp tục do dự nữa, nhấc chân đi lên trên cầu thang.

Tôi thì đi theo phía sau hắn, lúc này trong tay tôi có Dương Công Bàn, trên người có các loại phù soạn đã vẽ sẵn từ trước, xuất hiện tình trạng đột xuất gì, cũng đủ để phản ứng lại, hai người Thương Tượng và Phùng Quân thì đi ở phía sau tôi, hơi chậm hơn một chút.

Một lát sau, Đường Chí Thư tới lối vào của căn gác tầng lửng này, ở đây ánh sáng càng tối tăm hơn.

Hắn ngoảnh đầu nhìn tôi một cái, thần sắc càng kinh ngạc hơn, đồng thời cũng toát ra vài phần mừng rỡ.

“Bình thường đi đến đây, chắc chắn phải ngất xỉu luôn, La tiên sinh, cậu thần quá rồi!”

Giây tiếp theo, Đường Chí Thư trực tiếp đi luôn vào trong, bước chân hắn vội vã, rõ ràng cũng rất sốt ruột.

Bước chân tôi cũng nhanh thêm rất nhiều.

Phản ứng của Đường Chí Thư nằm trong dự liệu của tôi.

Trong đây tuy kỳ dị cổ quái, khiến người ta khiếp đảm sợ hãi, nhưng bên trong gác lửng dù sao cũng là con gái của hắn, hắn không thể nào không lo lắng.

Một hai phút sau, chúng tôi đã đi qua hành lang của gác lửng, vào trong một gian phòng nhỏ u ám ở phía trước.

Giây phút vào trong phòng, tôi liền nhìn thấy Đường Chí Thư đang đứng ở trước mặt, hắn quay lưng về phía chúng tôi, nhưng thân người lại đang không ngừng run rẩy.

Thương Tượng “Siii!” hít ngược một tiếng, mặt của Phùng Quân cũng đột ngột biến sắc, trong mắt toàn là khiếp hãi.

“Thanh... Thanh Thanh...” Đường Chí Thư bịch một phát, trực tiếp quỳ thẳng xuống đất, giọng nói càng vô cùng đau khổ.

Mí mắt tôi hơi giật, không khỏi nắm chặt Dương Công Bàn trong tay.

Bởi vì ở chính giữa phòng, thõng xuống một dây lụa trắng, trên thòng lọng của dây lụa trắng này, treo cổ chết một người đàn bà.

Nhìn từ phần bụng, cô ta mang bầu đã mười tháng, chỉ có điều ở phần bụng của cô ta, có một vết thương cực kỳ kinh dị, một con dao găm cắm sâu vào bên trong.

Quần áo của cô ta bị vết máu thấm đẫm, máu đã khô đen lại, còn hai tay cô ta, hóa ra đang dùng sức nắm lấy dao găm, cổ của cô ta bị lụa trắng thít vào trong, hình thành một vết thít rất sâu, vẻ mặt cái xác nữ này cũng bi thương khác thường, lưỡi thè ra ngoài cả nửa, thê thảm khủng khiếp, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, cô ta lại là kiểu chết thế này...

Xem ra, là cô ta đâm xuyên bụng của mình, sau đó treo cổ?

Mẹ giết con, rồi tự vẫn?

Tình trạng thế này... Đỡ âm linh kiểu gì?

Đầu mày tôi nhíu chặt, lúc trước còn giả thiết rất nhiều khả năng, con gái của Đường Chí Thư khả năng là chết do khó sinh, hoặc là bị người ta mưu hại, nếu thế tôi hoặc giả phải phá quy tắc tới giúp đỡ.

Kết cục mà tôi kiểu gì cũng đều chưa từng giả thiết đến, chính là thai nhi này đã bị đâm một dao, nếu như thế này, thì nó chắc là đã chết trước? Không biết liệu có tác quái không?

Tôi đang chuẩn bị lên trước, gỡ xác chết đặt xuống xem xét tình hình.

Thế nhưng đúng vào lúc này, bên tai loáng thoáng lại nghe thấy âm thanh nức nở, Phùng Quân ở bên cạnh, đột ngột vụt một phát chồm lên trước!

Hướng chồm của hắn ngược lại là Đường Chí Thư! Cái khí thế đó, giống như định bóp cổ chết Đường Chí Thư vậy!

Tướng mặt của Phùng Quân hung ác khác thường, đúng là định hạ độc thủ thật!

Thương Tượng sợ giật nảy người.

Đường Chí Thư rõ ràng cũng bị dọa cho sợ hãi rồi, định tránh né, có điều hắn còn chưa bò dậy, thì Phùng Quân đã đến trước mặt rồi.

Tôi hơi nheo mắt lại, không hề lên trước ngăn cản.

Mắt nhìn Phùng Quân một phát liền bóp lấy cổ của Đường Chí Thư!

Thì đột nhiên trong nháy mắt, biểu cảm của Phùng Quân lại đau đớn đến cực điểm, toàn thân run rẩy co giật, một phát liền buông tay ra, ngã sang bên cạnh.

Trên cổ của Đường Chí Thư không hề để lại bất cứ vết thương nào, hắn đờ đẫn nhìn nhìn Phùng Quân, rồi lại nhìn nhìn tôi.

Sau khi Phùng Quân ngã ra xong, dùng sức ôm lấy trán, ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là bất an và sợ hãi.

“La tiên sinh... Việc này...” Mặt Thương Tượng đầy vẻ nghi ngờ sợ hãi nhìn tôi, hỏi.

Ánh mắt tôi hướng lên trên cái xác chết đang treo.

“Phùng Quân trúng vong rồi, hai vợ chồng Đường Chí Thư mỗi lần đều không lên được trên gác cũng là do trúng vong, tôi dán Trấn sát phù lên trên vai Đường Chí Thư, vậy nên lần này anh ta không bị trúng vong, trên người Phùng Quân không có gì, nên mới có vấn đề.” Tôi giải thích.

Lúc này, cái xác nữ treo cổ cũng hơi có vài phần biến hóa.

Vị trí vùng bụng dường như lại rỉ ra một ít vết máu, chỉ có điều người chết đã quá lâu rồi, máu huyết đặc sệt đến cực điểm, không hề chảy ra ngoài.

Mắt của cái xác nữ đó dường như mở hé ra một khe, hai tay cô ta cũng có thay đổi nhỏ, giống như càng dùng sức ấn xuống dưới vậy...

Cảnh tượng này khiến trong đầu tôi hơi có suy nghĩ.

Có điều tôi cũng không tiếp tục ngừng lại nữa, nhìn quét xung quanh, phát hiện trong căn phòng này có một chiếc ghế, sau khi bê qua xong, tôi đi gỡ cái xác nữ ra đặt xuống.

Trong căn phòng này, Thương Tượng thuộc loại người ngày ngày rèn đúc đồ đồng, hơn nữa thứ dạo gần đây anh ta làm hoặc là binh khí có khắc Áp trấn thần chú, hoặc là khắc la bàn nhái cho tôi, khí Chính sát rất nặng, vong khách thông thường chắc chắn không ảnh hưởng được đến anh ta.

Đường Chí Thư trên người có phù, còn tôi thì không chỉ là có phù, mà còn là Âm dương tiên sinh, gặp bao nhiêu chuyện thế rồi mà đều chưa từng bị trúng vong khách, cô ta đương nhiên cũng không thể làm được.

Rất nhanh cái xác nữ đã được đặt nằm thẳng ra đất.

Tôi chú ý quan sát xác chết của cô ta, phát hiện chỉ là hơi hơi có chút hóa sát, mà còn là bạch sát thông thường, chỉ có điều phần bụng bị rạch ra rồi, chắc được coi là một dạng phá xác, vậy nên mới hơi dữ hơn chút.

Mười khớp ngón tay của cô ta lồi lên, rõ ràng là dùng hết toàn lực để ấn lấy con dao găm, trên cơ bản tôi có thể đoán chắc, cô ta chắc chắn là muốn giết chết đứa bé trước rồi tự sát.

“Trẻ con vô tội, bất kể nó tới như thế nào, thì đây cũng là tạo nghiệp...” Tôi khẽ than, nói.

Lúc này tâm trạng của Đường Chí Thư đã hơi hồi phục được một chút, nhưng trên mặt vẫn toàn là bi thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận