Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1016: CHIA NHAU HÀNH ĐỘNG, ĐÓNG GIỮ

Vẫn là giấc mơ kỳ dị lần trước đó.

Có điều lần này, cảnh trong mơ hơi có một chút biến hóa.

Tứ phía là vách đá vuông vuông vức vức, chật chội khác thường, không có bất cứ lối vào và lối ra nào.

Hạt cát đen xì trên mặt đất, đang chầm chậm lưu động.

Đột nhiên, một bàn tay từ trong đám cát thò ra ngoài, túm hờ một phát xong, lại chẳng túm lại được gì cả! Cuối cùng bị cát nuốt trọn.

Giấc mơ này rất bức bối, thậm chí còn có một thứ cảm giác nuốt chửng, giống như chỗ cát này, sẽ từng bước xâm chiếm, bóc tách tất cả!

Lặp đi lặp lại không biết mấy lần, chung quy tôi muốn tỉnh lại, kết quả rất nhanh lại phát hiện bản thân trên thực tế vẫn chưa tỉnh, trong nháy mắt lại bị kéo vào trong giấc mơ.

Bên tai truyền lại tiếng sủa khe khẽ, tôi rùng mình một phát, vụt mở hai mắt ra.

Nhìn đối diện với tôi, là một đôi con ngươi màu xanh...

Cái đầu ngao to đùng, cái miệng ngao hơi hơi há ra, cái lưỡi nóng hổi lè ra ngoài một nửa tỏa ra một thứ mùi tanh.

Tôi chống người dậy, ánh sáng bên ngoài lều rất tối tăm, chắc là trời còn chưa sáng.

“Tiểu Hắc.” Tôi đưa tay ra xoa xoa đầu của ngao sói.

Ngao sói dụi dụi vào đầu tôi, ư ử nịnh nọt một tiếng.

Tôi đại khái có thể cảm nhận được bản thân ngủ chưa được bao lâu, ý thức vẫn còn có chút mụ mị, có điều đã đỡ hơn rất nhiều rồi.

Cúi đầu chằm chằm nhìn chân của mình.

Kết hợp giấc mơ đó cùng với tướng quẻ, lẽ nào, đây là dự cảm của tôi?

Thứ cát đó vừa hay liền có thể từ dưới chân bắt đầu nuốt chửng, lôi người ta vào bên trong!

Trong đầu tôi vừa suy nghĩ phân tích, đồng thời vừa ngồi dậy, nhắm mắt hơi định thần lại, đợi tỉnh táo hơn một chút, tôi bèn trực tiếp ra khỏi lều.

Ở bên rìa lều, tôi nhìn thấy điện thoại, đây là Phùng Bảo sau khi sạc pin xong giúp tôi để ở đây, tôi cầm nó lên.

Đống lửa bên ngoài đã cháy đến tận cùng, gió thổi tro tàn màu nâu đen tản ra trên không trung.

Lạc đà vẫn đang nghỉ ngơi, lều của những người còn lại cũng đều đang đóng chặt.

Cúi đầu ngó thời gian một phát, gần như vừa tới giờ Mão, cũng chính là năm giờ sáng.

Thời gian này, Âm khí đã rút đi, Dương khí tràn ngập.

Gà gáy đèn tắt, bách quỷ rút lui, cũng chính là nguyên nhân này.

Tôi đi đến trước lều của Phùng Bảo và Phùng Quân, hơi kéo cửa xuống.

Phùng Bảo lập tức liền thò đầu ra ngoài, hắn còn hơi có chút ngái ngủ, gọi một tiếng La tiên sinh.

“Chuẩn bị xuất phát rồi.” Tôi mở miệng nói.

“Lập... Lập tức...” Trong lúc núi, cửa lều bị kéo mở, Phùng Bảo loạng choạng bước ra ngoài, lắc lắc đầu, mới coi như tỉnh táo lại.

Một lát sau Phùng Quân cũng chui ra khỏi lều, hắn chào hỏi với tôi xong, liền đi gọi Ngô Mậu và lão điếc.

Phùng Bảo, thì dọn dẹp đi làm đồ ăn.

Tôi không muốn đợi quá lâu, bây giờ phải đi ở phía trước Liễu Dục Chú, không có thời gian tiếp tục nổi lửa làm cơm nữa.

Vậy nên liền nói Phùng Bảo lấy bừa một ít bánh, thịt khô và nước uống.

Thời điểm này, Ngô Mậu và lão điếc cũng ra ngoài rồi.

Trên mặt Ngô Mậu toát ra vẻ mệt mỏi, rõ ràng là còn chưa tỉnh táo.

Y ôm ôm trán, khàn giọng nói: “La tiên sinh, giờ này đã đi tìm cái chỗ đó? Tôi cảm giác tinh thần mọi người đều không ổn, dễ...”

Tôi lắc lắc đầu, cắt ngang lời của Ngô Mậu, nói: “Không vào trước vội, đến lối vào, cần đợi Liễu đạo trưởng, không được để anh ta rớt đội.”

Lúc nói đến chữ rớt đội này, tim tôi lập tức thót lại một phát.

Lúc này tôi mới phản ứng lại nội dung của hào thứ hai đó, là không có viện trợ từ bên ngoài, đây kỳ thực cũng có thể lý giải thành rớt đội...

Đoàn người chúng tôi là một chỉnh thể, tuy rằng chỉ bói cho Ngô Mậu, nhưng tướng quẻ lại có thể phản chiếu lên trên toàn thể sự kiện, hiện giờ Liễu Dục Chú chẳng phải chính là rớt đội sao? Hơn nữa còn có nguy hiểm!

Nghĩ đến những điểm này, ánh mắt tôi sắc bén nhìn quét lão điếc một cái, dùng ánh mắt giục lão nhanh nhanh lên đường.

Lão điếc a ba a ba phát ra tiếng, lại huơ tay xua xua hai phát, tiếp đấy nhanh chóng lấy giấy bút ra, viết chữ lên trên.

Phùng Quân ở ngay bên cạnh lão điếc, hai người cũng cứ lúc lại dùng động tác tay chỉ chỏ nói chuyện.

Một lát sau, Phùng Quân cầm tờ giấy kia lên, thần sắc hắn hơi có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: “La tiên sinh, lão điếc nói lão biết những Âm dương tiên sinh, Phong thủy tiên sinh, và cả người của đội thám hiểm đều đi đâu, có thể trực tiếp đưa chúng ta qua, có điều lạc đà của lão hôm qua đi đường cả một ngày, quá mệt mỏi rồi, ở chỗ nguy hiểm như Sa Trấn này, bọn chúng không đi vào trong được đâu, chúng ta phải đi bộ.”

Tôi sớm đã biết lão điếc hiểu, thời cơ này lão viết ra, được cái cũng phù hợp.

Rõ ràng, sắc mặt của Ngô Mậu tỏ ra rất mừng rỡ, tôi cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc và bất ngờ.

Ngô Mậu hớn hở ra mặt nói: “La tiên sinh, đây đúng là tin vui bất ngờ! Cậu có thể yên tâm, chúng ta chắc chắn có thể đi phía trước Liễu đạo trưởng! Anh ta còn chưa biết đường cơ mà.”

Tôi gật gật đầu, có điều đồng thời, trong lòng tôi cũng không buông bỏ cảnh giác.

Hơn nữa tôi trực tiếp liền nói luôn với Ngô Mậu, bảo y cũng cần thận trọng một chút, đừng thả lỏng, đêm qua tôi đuổi theo Liễu Dục Chú vào trong thị trấn một khoảng cách rất sâu, đến chỗ vị trí đó, lạc đà đều đứng không vững, sau khi nó chạy ra ngoài xong, vẫn cứ chết vì sợ.

Sắc mặt Ngô Mậu cứng đờ lại một phát, mí mắt y hơi giật, thần sắc nghiêm trọng gật gật đầu.

Lúc này Phùng Bảo đều chia đồ ăn và nước uống cho chúng tôi, sắc mặt hắn thì không mấy tự nhiên, nói: “Nếu thế này, bèn phải chịu khó vác nặng đem theo đồ ăn và nước uống rồi, hy vọng đừng có quá xa, nếu không sẽ là phiền phức không nhỏ.”

Phùng Quân lại nói chuyện với lão điếc một hồi, cuối cùng chốt cho chúng tôi một khoảng thời gian, đi bộ cần mất nửa ngày.

Nếu chúng tôi bây giờ xuất phát, khoảng chừng trưa là có thể tới nơi.

Tôi gật gật đầu, xác nhận nói bây giờ đi luôn.

Phùng Quân và Phùng Bảo bảo chúng tôi đợi chút, tiếp đấy liền bắt đầu thu dọn ba lô, tách những thứ cần đem theo ra.

Lúc này tôi suy nghĩ một chút, rồi nói hai người Phùng Bảo đừng lôi quá nhiều đồ ra ngoài, chỉ cần số lượng ba người có thể đem theo là được.

Phùng Bảo ngạc nhiên, hỏi tôi nguyên nhân gì, nếu đem ít, ngộ nhỡ...

Tôi cắt lời Phùng Bảo, nói với hắn, tôi không dự định để bọn hắn vào sâu, mà là ở tại chỗ cắm trại canh giữ, chỉ cần lão điếc dẫn tôi và Ngô Mậu đi qua là được.

Sắc mặt Phùng Bảo đơ lại một phát, có điều hắn cũng không tiếp tục hỏi thêm, chỉ cúi đầu nói một chữ được.

Phùng Quân ngập ngừng muốn nói, nhưng cũng không nhiều lời.

Tôi giải thích đơn giản đôi câu với bọn hắn, bảo với bọn hắn trong Sa Trấn còn có dịch bệnh, năm đó những người đó chết thảm, toàn bộ đều là vì thứ bệnh ấy, vậy nên bọn hắn mà tiếp tục vào sâu trong thị trấn, thì rất nguy hiểm, bây giờ chỗ cắm trại nằm ở ngoài rìa vẫn còn được coi là an toàn.

Nếu như bọn hắn theo chúng tôi cùng vào trong, xảy ra chuyện, sợ rằng tôi liền không cách gì cứu được, mà còn sẽ làm lỡ chuyện lớn.

Hai người lúc này mới vỡ lẽ, tiếp tục bắt đầu thu dọn đồ.

Lão điếc ở bên cạnh cúi đầu, không nói một lời.

Ngô Mậu cũng không mở miệng nói gì, chẳng biết đang nghĩ ngợi gì nữa.

Kỳ thực tôi còn có nguyên nhân ngầm chưa nói.

Chính là hôm qua lúc tôi và Liễu Dục Chú bởi việc vào thị trấn này mà mâu thuẫn, sắc mặt của lão điếc cũng rất khó coi.

Kỳ thực, tôi không chỉ lơ là mất luồng chính khí đó của Liễu Dục Chú, mà còn bỏ qua mất sự chờ đợi ngày này qua ngày khác suốt mấy chục năm nay của lão điếc.

Nếu như chúng tôi không vào thị trấn, sợ rằng kẻ lật mặt còn có lão nữa!

Lúc này lão điếc nhất định không hoàn toàn tin tưởng tôi nữa, tôi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lão điếc, để Phùng Bảo Phùng Quân lại canh giữ lạc đà và vật tư, việc này tuyệt đối cần thiết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận