Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 407: NGŨ BẤT TÁNG CHI SƠN

Âm tiên sinh bất thình lình nói một câu như vậy, cũng khiến tôi kinh hãi.

Ngũ bất táng chi sơn dùng để chỉ Đồng sơn, Đoạn sơn, Thạch sơn, Độc sơn, Quá sơn.

Lúc lên núi, tôi đã chú ý đến, ngọn núi long mạch chết này vách đá lởm chởm, đất đá gồ ghề.

Tôi hiểu đây là một ngọn núi đá, cũng biết không thể táng người, nhưng chưa từng nghĩ rằng ở đây lại có mồ mả.

Chúng tôi đều chỉ chú ý đến hướng núi, đúng thật là chẳng nhìn thêm chỗ khác.

Lúc này thuận theo hướng nhìn của Âm tiên sinh, ở dốc xuống phía bên kia ngọn núi, có một khu mồ mả!

Dưới ánh trăng, nhưng nấm mồ trong khu mồ mả này, trên cơ bản đều không có đất, toàn bộ đều được dùng đá cục xếp đống mà thành, thậm chí có thể nhìn thấy chiếu cói từ bên trong lộ ra...

Đừng nói chuyện nhập thổ vi an, sợ là đến cỗ quan tài cũng chẳng có...

Trong khu mồ mả, ít nhất phải đến cả trăm nấm mồ đá, trông đúng là âm u rợn người.

Mặt Tần Thái cũng đã biến sắc, nói bằng một giọng rất khó nghe: “Thạch sơn là oán khí của đất, nhiều ác sát, táng xác kinh hồn, đêm nay không dựng trại ở đây được.”

Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày chúng tôi đều dựng trại ở vùng núi có thế đất rộng rãi, ngọn núi long mạch chết này tuy rằng phong thủy không tốt, nhưng địa thế rộng mở, ít cây cối, cũng ít sâu bọ rắn rết, hơn nữa ngọn núi này cũng coi như chỗ có tầm nhìn cực tốt, có thể nhìn thấy hướng núi ở phía sau.

Nếu như vào trong các ngọn núi khác, không dễ tìm chỗ trú... mà còn không biết tầm nhìn trên đỉnh núi có bị cản trở hay không.

Cũng vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng ho lẹc khẹc.

Âm thanh này xuất hiện rất đột ngột, giữa màn đêm tĩnh mịch nơi này, liền giống như nổ ầm bên tai vậy.

Nhìn quanh bốn phía, những phong thủy sư kia đều mặt mày nghiêm trọng, nhưng không phải bất cứ người nào trong chúng tôi ho cả...

“Xuống núi...”

Tần Thái huơ tay, quay người liền đi xuống núi!

Chuyến lên núi rồi xuống núi ngắn ngủi này của chúng tôi, cũng tốn mất thời gian khoảng tầm gần hai giờ đồng hồ.

Chủ yếu là quan sát đường hướng thế núi phong thủy, không để ý chút là thời gian trôi đi rất nhanh.

Đợi xuống tới chân núi, lều bạt đều đã được dựng xong, Khương Manh và Khương Yểm cũng đã làm xong đồ ăn.

Giò lợn rừng được nướng đầy đủ màu sắc mùi vị, cùng với bánh mì kẹp.

Ngoài ra còn có một nồi lớn canh rau rừng.

Việc này so với lần trước lên núi Kế Nương theo Mã Bảo Nghĩa đi gặm lương khô, đổi đi đổi lại vẫn chỉ là canh lòng bò, thì phải nói là không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Lưu Văn Tam, Trần mù, Thẩm Kế đều đã bắt đầu ăn rồi.

Còn ngao sói thì lại đang chạy vòng quanh qua lại chỗ lối chúng tôi lên núi.

Da mõm nó lúc lại nhếch lên mấy phát, màu đỏ trong con mắt, còn như có chút bồn chồn, lông trên cổ cũng hơi có chút xù lên.

Tần Thái nhíu mày kể một lượt với Dương Hạ Nguyên, chúng tôi phải vào núi ngay trong đêm, chỗ này không được dựng trại, sau đó là nói về vấn đề phong thủy.

Dương Hạ Nguyên thì bảo chúng tôi yên tâm, chỗ này đúng là có không ít người từng nói rất kỳ quái, những lần trước y tới đây, ban đầu bọn y còn tránh né, nhưng sau đó cũng chẳng tránh đi nữa, không hề xảy ra chuyện gì cả.

Táng người ở chỗ này, kỳ thực là do người tộc Khương táng, bọn họ những năm đầu từng mời phong thủy sư tới xem qua.

Nghe mà tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Do người tộc Khương táng? Còn từng mời phong thủy sư tới xem qua, cố ý táng ở nơi sinh khí không kết huyệt, lại còn có khu đất dữ Địa oán chi khí? Cố ý khiến người chết không được yên lành?

Người thắc mắc không chỉ có mình tôi, mà còn có Tần Thái và những người khác.

Đến cả Trần mù và Lưu Văn Tam cũng đều nhìn sang.

Dương Hạ Nguyên thì vẫy vẫy tay sang phía bên Khương Yểm và Khương Manh, bảo bọn họ cử người qua đây giải thích.

Người bước đến gần trước mặt chúng tôi là Khương Manh, cô ta mặc tạp dề, lau lau tay, rồi mới nghiêm túc giải thích rằng, chỗ này kỳ thực là vùng Hung Quan Địa trong tộc bọn họ.

Tộc người bọn họ không giống với những tộc Khương thông thường, mà là tộc Cổ Khương, lưu truyền lại không ít văn hóa và quy tắc lễ nghĩa, đặc biệt là phương pháp táng nhập thổ.

Trên cơ bản người tộc Cổ Khương mất đi, cần dùng dây đá và phiến đá xây mộ huyệt, làm thành mộ quan tài đá.

Những năm nay rất nhiều người tộc Khương bị lai Hán, đã bắt đầu thổ táng rồi, chỉ còn lại số ít người Khương huyết mạch chính thống vẫn còn tiếp tục duy trì quy tắc của tổ tông.

Trong giáo huấn tổ tiên này còn có một điều, người hung ác cùng cực, không được nhập thổ, không được vào quan tài đá, không được yên lành, Hung Quan Địa vì thế mà ra đời.

Kẻ tội ác chống chất, sau khi chịu phạt chết xong, cuốn bằng chiếu cói, lấy đá cục đắp mả, không được đào đất.

Đá cục đá vỡ không che chắn được nắng mưa, bọn chúng sinh thời gây tội ác, chết xong sẽ phải chịu hành hạ, ban ngày ánh nắng gay gắt chiếu rọi xác chết, bịt chặt hồn phách không cho lìa xác, quanh năm ở chỗ Hung Quan Địa này chịu khổ. Trước mỗi một nấm mồ, đều có phù của phong thủy sư, không thể nào có xác chết chạy ra ngoài được.

Những lời giải thích này của Khương Manh, khiến không ít người thả lỏng ra đôi chút.

Đầu mày nhíu chặt của Tần Thái hơi giãn ra, cũng nói đợi ăn cơm xong, lại lên trên đỉnh núi xem đường hướng thế núi, rồi tính sau.

Nhưng sự cảnh giác trong lòng tôi lại không giảm bớt một chút nào.

Tiếng ho lúc chúng tôi xuống núi đó lại là chuyện gì? Đơn thuần chỉ là âm thanh phát ra từ trong mồ mả?

Có thật là đơn giản như thế không?

Một bữa cơm ăn xong, cho dù thịt nướng rất thơm, nhưng tôi lại hơi có chút chẳng cảm nhận được vị gì.

Hôm nay không có tướng sao, Âm tiên sinh cũng không định lên đỉnh núi thêm nữa.

Tôi vẫn theo mấy người Tần Thái đi chuyến nữa, dùng giấy bút vẽ lại hai mươi bốn ngọn núi thông qua đường hướng thế núi mà tôi nhìn thấy.

Hơn nữa căn cứ theo đánh dấu của sa bàn phong thủy đối với Cửu Tinh trong trí nhớ, lại đánh dấu những ngọn núi này một lần nữa.

Đích thực, sa bàn phong thủy rất chuẩn, gần như là hoàn toàn chính xác.

Tần Thái đột nhiên nói một câu: “Ồ, La Thập Lục cậu đang đánh dấu Cửu Tinh, Địa tướng Kham dư cũng có nghiên cứu đối với Cửu Tinh à? Hay là cậu đồng hành cùng Âm tiên sinh, nên cũng hiểu Táng ảnh chi pháp?”

Câu nói này, lập tức khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Mặt tôi tỉnh bơ, rồi cười cười trả lời một câu: “Địa tướng Kham dư, đích thực có một số miêu tả về tướng sao, tôi cũng đang thử dùng phương pháp tướng sao xem xem liệu có con đường tắt nào không, phương vị này đều có trong sa bàn phong thủy, dù gì bây giờ chúng ta cũng không có sa bàn phong thủy, nên tôi đánh dấu lại, biết đâu lại hữu dụng. Cũng có thể để Âm tiên sinh xem lại xem sao.”

Tôi không hoàn toàn phủ nhận sự hiểu biết đối với Cửu Tinh, bởi vì Địa tướng Kham dư đích thực có những thứ này, những phong thủy sư còn lại cũng không thể nào có chuyện chẳng biết chút nào về thuật Thiên Tinh. Chỉ có mỗi Táng ảnh chi pháp là hoàn toàn lợi dụng được tướng sao mà thôi. Còn trong những thuật phong thủy khác, thì vẫn đều lấy đường hướng của long mạch làm gốc rễ.

Tần Thái gật gật đầu ra vẻ nghĩ ngợi, nhưng cũng chẳng nói gì khác nữa.

Có điều tôi cứ cảm giác, ông ta đã chú ý đến tôi rồi...

Tôi đã đủ cẩn thận rồi, cũng chẳng biết ông ta phát hiện ra vấn đề ở đâu?

Cái người tên Triệu Tỵ mà lúc trước nói lai lịch của tôi, trên cả chặng đường cũng bắt chuyện với tôi nhiều nhất ấy, đột nhiên cũng sán lại bên cạnh tôi, hắn giơ tay giật lấy tờ bản vẽ trên tay tôi.

Ngay lập tức mặt tôi liền hơi biến sắc, bởi vì tôi không ngờ rằng hắn lại đột ngột ra tay.

Triệu Tỵ cúi đầu nhìn một cái, rồi cười ha hả nói một câu: “Vẽ được cái chuẩn, đánh dấu cũng chuẩn, nhưng La Thập Lục cậu phải ghi nhớ một điểm, phong thủy không có đường tắt nào để đi cả, không thể vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, lãng phí truyền thống của Địa tướng Kham dư đi, nếu như có thời gian, chúng ta có thể giao lưu bàn luận, sẽ có thể nhắc nhở cho cậu không ít.” Nói xong, hắn mới đem tờ bản vẽ kia trả lại cho tôi.

Lòng tôi trầm xuống, cũng không nén được khiến vẻ mặt có chút thay đổi.

Gã Triệu Tỵ này nhìn như đang nói lời hay ý đẹp, có vẻ đang khuyên răn tôi, nhưng tâm tư Tư Mã Chiêu thì người đi đường đều biết.

Nhắc nhở?

Hắn đã sắp viết luôn hai chữ “nhòm ngó” lên mặt rồi kia kìa.

Tôi chuẩn bị lúc xuống núi về lều nghỉ ngơi, sẽ đem chuyện trên núi đi bàn bạc một chút với Âm tiên sinh.

Đối với hai người Tần Thái và Triệu Tỵ này, đích thực là cần cẩn trọng.

Chỉ sợ ở trong thời điểm then chốt này, lại có người đâm lén sau lưng thôi.

Chúng tôi lại đi xuống núi, mà lúc đi xuống được một nửa, thì tôi bất chợt phát hiện Trần mù và ngao sói lại đang đi lên núi...

Ngao sói vẫy vẫy đuôi với tôi, tỏ vẻ rất hưng phấn.

Bọn họ lên núi làm gì?

Nhìn ngao sói đang lên trước dẫn đường, giống như là định đi qua khu mồ mả kia vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận