Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 933: VU OAN GIÁ HỌA, COI RẺ MẠNG NGƯỜI?

“Hiểu nhầm?” Phùng Quân cười khẩy một tiếng, hắn lập tức nhanh chân đi thẳng về phía vị trí căn bếp nửa lộ thiên.

Tôi nhìn lướt qua người đàn bà kia một cái, rồi lại hướng ánh mắt lên trên người lão Phúc.

Lúc này gã đứng như trời trồng tại chỗ, hai con mắt lé hơi hơi lồi ra đó, ánh lên vài phần hoảng loạn.

Có điều gã rõ ràng đang nỗ lực giữ bình tĩnh.

Phùng Quân đi về phía gã, gã cũng không tránh né, mà ngược lại chủ động từ phía sau bếp bước ra ngoài, tay còn đang lau quẹt vào thắt lưng.

Bước chân gã cực nhanh đi về phía cạnh tôi bên này.

Rõ ràng, phản ứng này của gã cũng khiến Phùng Quân có chút trở tay không kịp, Phùng Quân ngoảnh đầu nhìn sang tôi, trong mắt ánh lên vẻ dò hỏi.

Tôi bình tĩnh lắc lắc đầu, Phùng Quân bèn không động thủ.

Rất nhanh, lão Phúc đó đã đi đến trước mặt tôi.

“La tiên sinh, cậu có chuyện gì à?” Giọng của lão Phúc hơi thanh, còn có chút khàn.

“Đúng là có chút chuyện.” Tôi gật gật đầu, hơi nheo mắt nhìn lão Phúc.

Trong lúc gã nhìn đối diện với tôi, rõ ràng ánh mắt có chút nhìn xuống.

Thế này là phù hợp với câu nói đó, kẻ mắt nhìn xuống tâm sợ hãi!

“Kinh doanh buôn bán không tồi.” Tôi bình thản nói một câu.

“Toàn dựa vào danh tiếng của chị chủ, và cả tiếng tăm của nhà họ Phùng, ngư dân với công nhân trên thuyền ở xung quanh đều chiếu cố quán ăn. Có điều phần lợi nhuận nên chia, tôi đều căn cứ theo số liệu, đưa cho chị chủ rồi.” Lão Phúc nhìn xuống càng mạnh hơn, có điều giọng điệu của gã được cái vẫn trấn tĩnh.

Đôi ba câu, tôi liền biết lão Phúc này là một người thông minh, trong lời nói lôi nhà họ Phùng ra, lôi Hà Thái Nhi ra, còn nói đưa tiền theo quy tắc, hoàn toàn hạ thấp tư thế của mình xuống.

Nếu như đổi thành người khác, trong tình trạng này, căn bản sẽ chẳng làm gì được gã cả.

Tôi biết gã gây hại, nhưng cũng chẳng có chứng cứ, duy nhất có chính là phân tích trên tướng mặt! Cùng với việc này phù hợp với điềm báo của hung trạch.

Tư duy chỉ trong nháy mắt, ánh nhìn của tôi hướng lên trên người lão Phúc, không xê dịch nửa phân.

“Người, làm trông có vẻ không tồi.” Tôi lại gật gật đầu.

Lão Phúc ngẩng đầu lên, trên mặt xuất hiện thêm đôi chút nét cười, gã đang định nói.

Tôi liếc cái bình ủ Phùng Quân đang xách trên tay một cái, lạnh nhạt nói: “Canh ngửi mùi rất thơm, có điều món canh này cảm giác ăn vào phải chết người, anh uống thử một ngụm xem xem.”

Cậu nói này của tôi không có chút dao động ngữ điệu nào.

Nhưng sắc mặt Phùng Quân lại thất kinh, người đàn bà kia cũng sợ đến mức một phát tái cả mặt.

Biểu cảm của lão Phúc cứng đờ lại, trên trán gã lập tức rỉ ra từng giọt mồ hôi to đùng, mí mắt rõ ràng cũng đang giật điên cuồng.

“La... La tiên sinh, cậu đang nói cái gì thế... Là tôi có điểm gì khiến cậu không hài lòng sao?” Lão Phúc rõ ràng vẫn đang khiến giọng điệu trấn tĩnh, nhưng gã vẫn có vẻ hoảng loạn không che giấu nổi.

Kiểu hoảng loạn này kỳ thực rất nhỏ nhặt, nhưng đối với tôi mà nói, khoảng thời gian này thông qua giao đấu với đám người Trương Nhĩ, Từ Bạch Bì, Lý Đức Hiền, Viên Hóa Thiệu... kiểu giấu giếm lúc này của lão Phúc theo tôi thấy thì quá mức rõ ràng rồi.

“Không có gì không hài lòng, chỉ là uống một miếng canh thôi.” Tôi nhàn nhạt nói.

Cơ thể lão Phúc bắt đầu không khống chế được mà hơi hơi run rẩy, gã mím môi, trong mắt như toát ra vài phần căm phẫn, gã đột nhiên mở miệng nói: “La tiên sinh là cậu cảm thấy, tôi chiếm vị trí của quán đồ sông? Vậy nên theo tới đây, định đuổi người đi sao?”

“Được, cậu là người nhà họ Phùng, còn là con nuôi của người vớt xác Lưu Văn Tam, dân đen chúng tôi, làm sao bằng được quyền quý cỡ này? Vậy nên cậu nói canh ăn vào chết người, thì bèn là có vấn đề rồi.” Vẻ căm phẫn trong giọng điệu càng nhiều hơn, lão Phúc trực tiếp lên trước, giơ tay liền định đoạt lấy cái bình ủ trong tay Phùng Quân.

Phùng Quân nhanh chóng lùi sau hai bước, hắn hơi nheo mắt lại, tay trái làm một động tác ngăn cản, đồng thời giơ tay phải lên làm một động tác tay.

Trong số người nhà họ Phùng lập tức liền có hai người đứng ra, nhanh chóng đi về phía lão Phúc, bọn họ động tác ác liệt, trực tiếp khóa chặt luôn lấy vai của lão Phúc.

Phùng Quân đưa tay vặn mở nắp bình ủ ra, tiện tay lấy một cái bát ở trên bàn bên cạnh, đổ một bát canh ra.

Lão Phúc đờ đẫn nhìn bát canh đó, gã đột nhiên thê thảm cười lên thành tiếng.

“La Thập Lục, xung quanh đều đồn cậu là đại ân nhân cứu vớt Nội Dương, không có cậu, sông Dương sớm đã không còn nữa, cậu là tiên sinh cao nhân, cậu là đại sư phong thủy! Cậu bảo đen thì chính là đen, bảo trắng thì chính là trắng, cậu yên tâm, cậu nói canh này của tôi uống vào là chết người, vậy thì chắc chắn là sẽ chết người, nếu như tôi uống không chết, tôi cũng sẽ nhảy sông!”

“Tôi chẳng qua chỉ tiếc không nỡ để quán ăn của chị chủ bỏ không, La tiên sinh cậu nhìn không vừa mắt, thứ mà Phong thủy tiên sinh nhìn không vừa mắt, thì làm gì còn có thể giữ được?” Giọng của lão Phúc đã từ căm phẫn chuyển thành thê lương, trong lời nói thậm chí còn kèm cả vẻ tuyệt vọng rồi.

Đầu mày tôi nhíu chặt, nhưng không ngờ lão Phúc này, hóa ra lại biết ăn nói thế? Đôi ba câu, liền đã khiến bản thân diễn thành một kẻ yếu thế vô cùng đáng thương.

Giống như đúng là tôi không vừa mắt việc gã có được quán ăn của dì Thái và chú Văn Tam, định qua đây tìm gã tính sổ vậy!

“Không có pháp luật! Không có công lý! Cũng không có lẽ trời nữa rồi! Nhà họ Phùng các người cậy mình là thổ hoàng đế của sông Dương, cậy có Phong thủy tiên sinh, nên coi rẻ mạng người thế này, vu oan giá họa thế này sao?! Đến chút tiền tài nhỏ nhặt này cũng không chịu bỏ qua?!”

Lúc này, người đàn bà kia đột nhiên kêu khóc chồm về phía tôi! Miệng lớn tiếng gào lên the thé: “Mọi người đều đừng đi! Đều lại xem xem vị tiên sinh trẻ măng này, mang bộ dạng tiểu nhân lòng dạ độc địa như thế nào! Nó định bức chết chồng tôi đây này!”

Đám ngư dân lái thuyền vừa nãy ăn cơm đều chưa đi được bao xa, tuy rằng mọi người đều sợ, nhưng lòng hiếu kỳ của con người thúc đẩy bọn họ đều vây ở xung quanh dò xét trong đây.

Hơn nữa lúc này trong mắt mọi người cũng có vẻ phẫn nộ, châu đầu ghé tai bàn luận với nhau.

Đương nhiên, người nhà họ Phùng không để cho người đàn bà này lao đến trước mặt tôi, lập tức liền có hai người lên trước, trực tiếp chặn cô ta lại.

Tất cả mọi việc chẳng qua chỉ diễn ra trong nháy mắt, Phùng Quân đã bưng bát đi về phía lão Phúc.

Tôi hơi nheo mắt lại, mở miệng nói một câu: “Phùng Quân, thứ canh này, không cho lão Phúc, cho cô ta uống.” Tôi nhấc tay, chỉ về phía người đàn bà kia.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc, giờ đích thực là mùa lắm chuyện, các kiểu tin tức gần đây, thiên tai nhân họa, hy vọng mọi người đều bình an vui vẻ. Tướng do tâm sinh, tâm cứng mệnh cứng, tâm niệm kiên cường, người bèn kiên cường! Cố lên! Rồi từ sau này đều đổi nhãn hiệu đồ thể thao khác mà mua quần áo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận