Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 946: HỌA LÀ CHỖ DỰA CHO PHÚC

Thần sắc tôi đông cứng lại, ánh mắt chòng chọc nhìn Trâu Vi Dân.

Trâu Vi Dân tiếp tục hạ giọng nói: “La tiên sinh một thân chính khí, bên trên rất coi trọng cậu, có một số chuyện không tiện giải thích, cần dùng phương pháp không tiện giải thích để giải quyết, bên trên cảm thấy cậu chắc sẽ đồng ý phối hợp với chúng tôi, dù sao chúng tôi với cậu cũng từng hợp tác nhiều lần rồi, cũng giúp đỡ không ít cho cậu...”

“Nói ra nghe xem.” Tôi trầm giọng trả lời.

Thấy giọng điệu tôi đã thả lỏng, Trâu Vi Dân rõ ràng cũng thở phào một hơi, nói anh ta còn phải đợi một ít tài liệu, mới có thể nói càng tường tận hơn với tôi, nếu tôi không ngại, thì cùng qua phòng bệnh của Hà Thái Nhi trước đã?

Tôi gật gật đầu, biểu thị đồng ý với đề nghị của anh ta.

Khi ba người tôi, Trâu Vi Dân và Phùng Quân đến phòng bệnh của Hà Thái Nhi, Trần mù đang ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh của Hà Thái Nhi, trong tay kẹp một điếu thuốc lá cuộn, nhưng lại không đốt thuốc.

Hà Thái Nhi dựa nghiêng ở đầu giường, khuôn mặt vẫn tiều tụy như cũ, trong thần sắc cũng toát ra vẻ mệt mỏi và nghi hoặc.

Trên ghế ở bên phải đang ngồi một người cảnh sát, đang cầm một quyển sổ, xoẹt xoẹt ghi chép.

Chỉ qua một vài câu nói, tôi đại khái đã biết được cảnh sát đang hỏi bà ta, quen biết lão Phúc từ lúc nào, xuất phát từ trạng thái tâm lý nào mà thu nhận gã, cùng với một số sự việc chi tiết nhỏ không đáng kể.

Thấy ba người chúng tôi vào trong, Hà Thái Nhi lập tức liền hướng ánh mắt nhìn sang tôi, trong mắt lộ ra vẻ bất an và lo lắng bồn chồn.

Tôi hơi hơi gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà ta “yên tâm”!

Trâu Vi Dân ghé tai hạ giọng bảo với tôi, vừa nãy tôi chưa đến nơi, vậy nên vẫn còn chưa nói quá nhiều với Hà Thái Nhi, chỉ là đang xét hỏi, để bà ta có tâm lý chuẩn bị trước.

Đại khái lại qua khoảng vài phút, người cảnh sát ghi bút lục cất giấy bút đi, ngoảnh đầu gật gật đầu với Trâu Vi Dân.

Trâu Vi Dân đi lên trước hai bước, thân thiện tự giới thiệu một chút với Hà Thái Nhi, sau đó mới mở miệng nói về việc bọn họ điều tra ra về lão Phúc.

Hà Thái Nhi mím môi, không chen ngang, có điều có thể nhìn ra được, bà ta chắc đã đoán ra được chút ít, biểu cảm trên mặt trông rất đau lòng.

Thông qua một hồi trần thuật của Trâu Vi Dân, tôi cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi sự việc.

Năm đó từ sau khi Hà Thái Nhi thu nhận lão Phúc xong, đối với bà ta, lão Phúc liền không chỉ có sự cảm ơn, mà còn có lòng cảm mến.

Thời điểm đó, sau khi biết được chuyện giữa Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi xong, gã cảm thấy Lưu Văn Tam không những không đủ đàn ông, hơn nữa còn không xứng có được một người vợ như Hà Thái Nhi.

Năm đó sau khi hai người chia tay, Hà Thái Nhi liên tục thủ ở bên bờ sông Dương, còn Lưu Văn Tam thì buông thả sa ngã, say sưa tối ngày, thậm chí còn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lão Phúc rất muốn biểu lộ tình cảm với Hà Thái Nhi, nhưng lại thấy bản thân từng làm quá nhiều chuyện đáng hổ thẹn, căn bản không xứng với bà ta, vậy nên bèn cứ lén lút nhìn Hà Thái Nhi như thế, nỗ lực xử lý tốt công việc trong tay.

Thời gian cứ từng ngày trôi qua như vậy, gã cảm thấy cái gì cũng đều tốt cả, chỉ cần gã có thể cứ mãi nhìn thấy Hà Thái Nhi, gã liền thỏa mãn.

Con người Hà Thái Nhi rất tốt, sắp xếp giới thiệu đối tượng cho gã, thúc giục gã làm đám cưới, hết nước hết cái khuyên gã phải lập gia đình, nếu không già rồi vô hậu, cũng là bất hiếu.

Gã không muốn Hà Thái Nhi không hài lòng về gã, đối với lời nói của Hà Thái Nhi trên cơ bản đều bảo sao nghe vậy.

Mãi cho tới khi Hà Thái Nhi và Lưu Văn Tam bắt đầu lại với nhau, Hà Thái Nhi gần như không tiếp tục về quán đồ sông nữa, thậm chí sau đó còn trực tiếp chuyển về nhà Lưu Văn Tam, gã liền cảm giác thế giới này đều trở nên u ám.

Gã không nghĩ ra được biện pháp gì hay, để Hà Thái Nhi từ nay “thoát khỏi” Lưu Văn Tam, vậy nên liên tục dày vò đau khổ.

Cho đến giai đoạn trước, sau khi Hà Thái Nhi quay về quán đồ sông, định đem quán đồ sông giao cho gã toàn quyền xử lý, gã liền biết, gã bắt buộc phải làm chút gì đó.

Gã nghĩ đến sự việc mà ban đầu Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi gặp phải đó, là vì Khổ Nhi bị đè dưới đập sông Dương, nên năm đó Hà Thái Nhi liên tục cho rằng, đó là bởi mệnh của bà ta và Lưu Văn Tam không hợp.

Bây giờ Hà Thái Nhi lộ bụng, rõ ràng lại có em bé rồi, gã liền bắt đầu lên kế hoạch, đứa bé này không được sinh ra, Lưu Văn Tam làm gì có tư cách lại sinh một đứa bé nữa? Chỉ cần đứa bé này bị sảy, gã cảm giác Hà Thái Nhi nhất định sẽ sụp đổ, lại lần nữa chia tay với Lưu Văn Tam.

Gã nhận định rằng Hà Thái Nhi sống với Lưu Văn Tam, nhất định là nỗi đau dai dẳng.

Đau dài chẳng thà đau ngắn, gã bắt đầu hầm canh chế thuốc, tìm cơ hội đem cho Hà Thái Nhi, gã liên tục đợi đến khi Lưu Văn Tam cùng chúng tôi xuất hành xong, mới đi tìm Hà Thái Nhi.

Trong canh thuốc mà gã điều chế, bỏ tạng hồng hoa và xạ hương có tác dụng hoạt huyết hóa ứ, đây là thuốc đông y mà bà bầu kỵ nhất!

Mãi cho đến khi Hà Thái Nhi vì giữ thai mà nằm viện, gã mới cảm thấy trong lòng thư thái, bởi vì gã cho rằng Hà Thái Nhi sắp giải thoát rồi.

Lúc Trâu Vi Dân nói đến đây, ngừng lại một chút, rồi mới lắc lắc đầu nói: “Thái độ của lão Phúc rất lạ, gã nói những lời này một cách đàng hoàng chững chạc, về mặt tâm lý, gã đích thực cho rằng những việc này là đúng, cảm thấy La Thập Lục cậu là một kẻ tội ác tày trời, là đang hại Hà Thái Nhi, gã cảm thấy tất cả mọi người đều có vấn đề.”

Đầu mày tôi liên tục chau lại, kiểu tính cách lệch lạc cố chấp này của lão Phúc tuy không hề có nhiều, nhưng trong cuộc sống đích thực có thể gặp phải loại người này.

Điều tôi lo lắng là trạng thái của Hà Thái Nhi.

Bà ta lúc này sắc mặt tái nhợt vô cùng, tay túm chặt lấy ga giường, mím chặt đôi môi, rõ ràng nghe những điều này trong lòng bà ta rất đau khổ.

Trâu Vi Dân nhìn tôi một cái, tiếp tục nói: “Có điều sự việc này, họa là chỗ dựa cho phúc, lão Phúc số không may. Theo lượng thuốc mà lão khai báo, cơ quan kiểm nghiệm nói, lẽ ra sớm đã có thể phá bỏ đứa bé rồi mới đúng, căn bản sẽ không cho Hà Thái Nhi có cơ hội giữ thai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận