Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 369: TƯỚNG QUẺ HIỂN HIỆN

Trương Dương chửi bậy một câu.

Mấy người vớt xác dẫn đầu cưa xích sắt kia nhanh như cắt bơi lại về thuyền, đây dường như chính là một tín hiệu, cùng việc những người vớt xác liên tục lên thuyền, nước trong đầm cũng ngừng sôi sục...

Chẳng mấy chốc, Lưu Văn Tam cũng nổi lên khỏi mặt nước, tốc độ của lão chậm hơn không ít so với lúc trước.

Sau khi lên thuyền xong, lồng ngực của lão không ngừng phập phồng lên xuống, hai cánh tay cũng đang hơi hơi run rẩy, gân xanh trên huyệt thái dương cũng nổi gồ lên.

Lão hơi run rẩy nói một câu: “Bố mày ở dưới kéo dài thời gian đến mức sắp mất cả mạng, những thằng khác cũng đều đang bán mạng, chúng mày có mấy sợi dây xích cũng không cưa đứt nổi? Làm cái mẹ gì thế? Chơi bố mày à?”

Sắc mặt Trương Dương cũng rất khó coi, nói: “Anh cố trụ thêm lúc nữa, nói không chừng là đứt được rồi, nhanh nghỉ ngơi một lúc, rồi tiếp tục xuống nước vớt!”

Đại bộ phận người vớt xác trên thuyền đều lộ vẻ mặt mệt mỏi.

Một bộ phận thì trên người có không ít vết máu, thương tích đầy mình.

Lưu Văn Tam nhíu chặt đầu mày, lại nói một câu: “Vớt kiểu này, có mà vớt cái cứt, lần thứ hai trụ được bao lâu nữa? Lần thứ ba đúng là phải bỏ mạng vào đấy thật. Cách này của chúng mày có vấn đề, xích sắt cưa qua cưa về đều không đứt, mà không biết đường kiếm dao răng cưa có chất thép tốt hơn chút à?”

Mặt Trương Dương bực bội, cũng định phản bác.

Tôi đứng ra bên cạnh Lưu Văn Tam, ấn lấy vai lão, ra hiệu lão đừng nói vội.

Chằm chằm nhìn Trương Dương, tôi mở miệng nói: “Gọi điện thoại cho Cẩu gia chủ lần nữa, tôi cần nói chuyện với ông ta.”

Trương Dương đột nhiên hơi nheo mắt lại, hắn nói: “Các người chỉ quản vớt quan tài, gia chủ đã nói rồi, bắt buộc phải vớt lên, kể cả phá vỡ cấm kỵ vớt ba lần, lấy mạng đi vớt cũng phải vớt lên!”

Mí mắt tôi giật điên cuồng, nhưng không ngờ rằng Cẩu Tam Đường lại ra mệnh lệnh kiểu này.

Rõ ràng sau câu nói đó của Trương Dương, những người vớt xác ở xung quanh tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn chúng tôi, lại mang vẻ hung tợn và uy hiếp.

Tôi không lùi ra sau, cũng không bị vẻ uy hiếp này làm cho sợ hãi, tiếp tục trầm giọng mở miệng: “Bọn tôi lấy mạng đi vớt, những người anh em này của các người cũng đang lấy mạng ra đánh cược, quan tài không lên được, chú Văn Tam nạp mạng, bọn họ cũng phải chết.”

“Huống hồ ban nãy tôi nói với anh, cũng không phải là không vớt, mà là có phương pháp khác, ít nhất là khả năng thành công lớn hơn, cũng có thể giảm thiểu thương vong!”

“Tạ Minh còn biết anh em rơi xuống nước, lập tức đi cứu, anh vừa mới thay thế vị trí của anh ta dẫn dắt mọi người làm việc, liền định để mọi người vô duyên vô cớ đi nạp mạng à?” Tôi vừa mới dứt lời, thần sắc nhìn sang Trương Dương của những người vớt xác kia cũng đã có đôi chút thay đổi.

Bao gồm cả Khổng Bân cũng toát lên chút vẻ nghi ngờ và dò xét.

Từ lúc Vương Doãn bị bẻ gãy chân tay và cổ, Tạ Minh bị đuổi một mình một thuyền rời đi, tôi liền đã rõ những người vớt xác này, nhìn có vẻ đoàn kết, chứ trên thực tế chỉ là một đám cát rời rạc.

Nhân tố tuyệt đối khiến bọn họ tụ lại với nhau là lợi ích.

Đứng trước mặt lợi ích, bọn họ cùng chung kẻ địch, đương nhiên nếu như mạng sống bị uy hiếp, hay lúc liên quan đến lợi ích của bản thân, bọn họ sẽ bảo vệ bản thân mình trước.

“Lão Nhị, tôi thấy để La tiên sinh nói chuyện chút với gia chủ, không phải là không được, nhỡ đâu cậu ta có cách thật thì sao?”

“Còn về việc quyết định như thế nào, vẫn cứ là gia chủ thông báo cho mọi người, cũng chẳng có vấn đề gì nhỉ?” Người mở miệng đầu tiên là Khổng Bân, những người khác mới lần lượt lên tiếng phụ họa.

Ánh mắt nhìn tôi của Trương Dương âm u hơn không ít, đầy vẻ không cam tâm tình nguyện lấy điện thoại vệ tinh ra, bấm gọi một số điện thoại.

Đương nhiên, hắn không trực tiếp đưa điện thoại cho tôi.

Mà là gọi bắt máy xong, nói trước với Cẩu Tam Đường mấy câu.

Hắn được cái cũng chẳng thêm mắm thêm muối, chỉ là kể trước rằng Lưu Văn Tam giữ quan tài ở trên mặt nước lâu hơn những người khác, cơ hội lần này càng lớn hơn.

Sau đó mới nói tôi có phương pháp khác, cuối cùng đem điện thoại vệ tinh đưa cho tôi.

Tôi thì đem phát hiện ban nãy của mình ra nói một lượt với Cẩu Tam Đường, những chi tiết kia cũng không hề giấu giếm, bao gồm chỗ huyệt nguồn sinh khí, và còn cả chỗ này là nơi long khí nhiều nhất của đoạn lưu vực Huyền Hà này, không thể xem thường được.

Tôi cũng nói thẳng kết quả, xích sắt chắc chắn không cưa đứt được, kể cả tất cả chúng tôi đều bỏ mạng vào trong, cũng không cưa đứt nổi.

Chỉ có mỗi mấy chục mạng người, làm sao có thể bì được với long khí của vịnh số một của Cửu Khúc Huyền Hà được?

Giọng điệu của Cẩu Tam Đường vẫn thân thiện như cũ, ông ta nói biết tình hình này rồi, hỏi tôi phương pháp là gì, chắc chắn được mấy phần?

Tôi trả lời thật với ông ta, tình trạng bây giờ tôi cũng vẫn chưa tìm hiểu triệt để, bảo nói chắc được mấy phần thật, thì đến một phần cũng chẳng có.

Có điều so với phương pháp hoàn toàn không có khả năng của nhà họ Cẩu những năm nay.

Thì tôi đã coi như nắm chắc hơn nhiều rồi, ít nhất là có khả năng thành công.

Cẩu Tam Đường im lặng hồi lâu, dường như đang suy nghĩ.

Một lát sau, ông ta bảo tôi đưa trả điện thoại cho Trương Dương.

Tôi kỳ thực cũng chẳng biết rốt cục Cẩu Tam Đường quyết định như thế nào, ông ta nhìn có vẻ thân thiện, nhưng bụng dạ cực khó lường, tôi không nhìn thấu được.

Nhưng nếu ép Lưu Văn Tam xuống nước thật, thì chỉ khiến lão rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, tôi bắt buộc phải nghĩ ra phương pháp khác mới được.

Trương Dương lúc này vẻ mặt thay đổi liên tục, giọng điệu cũng rụt rè hơn rất nhiều.

Sau khi cúp điện thoại, hắn mới lạnh băng nói một câu: “Gia chủ đồng ý để cậu thử, có điều tôi phải bảo cậu biết, đừng có giở trò.”

Tôi thở hắt ra một hơi dài, cũng định thần lại, nói chúng tôi bây giờ đều là người trên một con thuyền, chỉ cần phối hợp với tôi, thì chắc chắn sẽ có khả năng thành công.

Nói xong tôi liền ngồi xổm trên thuyền, đem tờ sơ đồ vừa vẽ xong trải ra sàn thuyền, cũng ngẩng đầu nhìn lại vị trí trung tâm đầm nước kia.

Mò lấy Định la bàn ra, tôi rất nhanh đã phân biệt được phương vị của cỗ quan tài này cùng với những sợi xích trói giữ.

Xích sắt đối ứng với thân núi phía sau đầm nước, phân biệt là cung Cấn hướng Đông bắc, cung Càn hương Tây bắc, cung Đoài hướng Tây, và cung Khảm hướng Bắc.

Mấy phương vị này lần lượt đối ứng với Sinh môn, Khai môn, Kinh môn, cùng với Hưu môn trong Bát Môn Độn Giáp.

Trong đó Sinh môn ngũ hành thuộc Thổ, ngụ ý sinh khí dồi dào, Khai môn ngũ hành thuộc Kim, ngụ ý cương nghị quyết đoán, Kinh môn thì Kim khí điêu tàn, Hưu Môn là ngũ hành thuộc Thủy, ngụ ý vạn vật ngủ đông, khôi phục nguyên khí.

Vuốt xuôi những điểm này xong, tôi liền ngẩn ra.

Những thông tin và phương vị này, hóa ra cũng hình thành một bộ tướng quẻ hiển hiện.

Tôi không dùng Kim toán bàn gieo quẻ, tướng quẻ này cũng không phải đến từ gieo quẻ Lục âm Lục dương, mà là Bát quái thành tướng quẻ thực!

Đối ứng với tình hình của trung tâm đầm nước, chẳng phải chính là nói có một người ở nơi sinh khí dồi dào này, vạn vật ngủ dài trong nước khôi phục nguyên khí, người đó nằm ở trong kim khí, lại có Kim khí điêu tàn bảo hộ.

Giáp mây trước đây là khôi giáp, thứ đại biểu chính là sự điêu tàn của chiến sĩ! Thứ đối ứng chính là khí điêu tàn.

Muốn vớt quan tài, cần phải phá bỏ sinh khí ở đây, sinh khí một khi tan, tướng quẻ liền bị phá vỡ.

Nói ngược lại, nếu như tôi phá vỡ tướng quẻ này, cũng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sinh khí ở đây, nói không chừng cũng là bước chuyển biến của việc vớt quan tài!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là một suy đoán của tôi mà thôi.

Dù gì đầm nước này cũng thuộc đại cục phong thủy Hồ tụ Sa, chỉ dựa vào sức của mình tôi, muốn phá vỡ, khó như lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận