Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1018: KHÔNG NÓI MÀ THÔI

Tôi không hề nói thêm quá nhiều, kỳ thực tôi cũng không được nói quá nhiều, nếu không Ngô Mậu nhất định sẽ đoán ra manh mối.

Bây giờ được cái cũng tốt, y có sự cảnh giác, lão điếc cũng sẽ thận trọng hơn chút.

Liên tục đi tiếp lên trước, phòng ốc bằng gạch đá núi ở hai bên hơi thưa thớt hơn một chút, chúng tôi giống như đã đi qua đoạn sầm uất nhất của Sa Trấn, nhà cửa phía sau đã bắt đầu lẻ lẻ tẻ tẻ rồi.

Điều khiến trong lòng tôi khó chịu là, tôi không hề nhìn thấy xác chết lạc đà mà tôi tưởng có thể nhìn thấy.

Là bởi vì Liễu Dục Chú và lạc đà không hề liên tục đi thẳng?

Nhưng trực giác lại bảo với tôi, còn có chuyện phát sinh nữa...

Khoảng chừng đi đường được nửa giờ đồng hồ, liền đã đến đầu cuối của Sa Trấn rồi...

Tôi mới phản ứng lại, nguyên nhân lão điếc nói tới trưa mới đi đến nơi.

Có điều thế này cũng rất bình thường, bản thân vùng đất Kim thần Thất sát đã không phải là trực tiếp nối liền với Sa Trấn rồi, Sa Trấn chỉ là một vùng đất phong thủy ở ngoại vi mà thôi, thuộc vị trí cổng khí.

Sau khi ra khỏi Sa Trấn, nhìn vọng ra trước, trong tầm mắt có thể nhìn thấy một quả núi.

Đó là một quả núi Hoành triều sơn, thuộc về một trong số Triều sơn hội tụ sinh khí.

Sa Trấn cách ngọn Hoành triều sơn đó một cự ly không hề gần, hơn nữa sau khi từ Sa Trấn ra ngoài, không phải là sa mạc thông thường, mà là một khu vực đá loạn dày đặc.

Đá tảng ở đó bèn giống như bị đao, rìu bổ ra vậy, vô cùng kinh dị.

Càng kỳ dị hơn là, đợi lúc chúng tôi đi tới khu vực này, lại nhìn Hoành triều sơn ở phía trước, thì đã chẳng nhìn thấy nữa...

Tôi đột nhiên nhớ đến một kiến thức thông thường khi đọc sách.

Nếu như trong sa mạc, nhìn vọng ra xa thấy gì đó, thì tốt nhất đừng mù quáng đuổi theo.

Rất nhiều lúc, con người nhìn thấy ốc đảo, nhưng cho dù là đi đến chết, đều không đến được nơi đó, kỳ thực đó chỉ là ảo ảnh thị giác.

Đồng thời, cổ ngữ có câu nói nhìn núi chạy chết ngựa, đạo lý cũng gần tương tự.

Tôi bắt đầu chú ý đến đống đá loạn như bị đao chặt rìu bổ mà chúng tôi đi qua này, lão điếc nhìn như đi rất tùy tiện, nhưng trên thực tế, trong đó nhất định có hàm nghĩa của nó.

Đây chắc chính là con đường do Tưởng Bàn tìm ra!

Bên ngoài Kim thần Thất sát, bố trí phong thủy nhất định không ít, còn sẽ sử dụng cả dạng thuật pháp như Kỳ môn độn giáp.

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao trước khi Tưởng Bàn tới, còn có bao nhiêu đội thám hiểm như vậy, mà đều không thể tìm thấy hung địa Kim thần Thất sát.

Ngoài một Âm dương tiên sinh thuật phong thủy đại thành ra, còn có ai có thể phá phòng hộ của vùng đất ngoại vi Kim thần Thất sát được?

Lúc này tôi đã cảm thấy, Liễu Dục Chú muốn tìm tới chỗ này, sợ rằng sẽ rất khó...

Chỉ hy vọng là nếu gã vẫn còn chưa tới, thì có thể phát hiện chỗ lều trại của Phùng Quân và Phùng Bảo...

Chúng tôi liên tục đi trong khu đá loạn này khoảng nửa giờ đồng hồ.

Trong thời gian này, tôi còn chú ý đến Ngô Mậu đang liên tục nhìn la bàn, y còn lúc lại dùng một cây bút ghi chép tính toán vào sổ.

Trên trán y toàn là mồ hôi, trong con ngươi đều là vằn máu.

Rõ ràng y đang dốc hết toàn lực suy diễn, có điều nhìn từ trên phản ứng của y, kết quả mà y suy diễn, sợ rằng không hề nhẹ nhàng tý nào...

Đường mà lão điếc đi, là đường do Tưởng Bàn tính toán ra.

Thuật phong thủy của Ngô Mậu, làm sao có thể so với Tưởng Bàn được?

Tôi dứt khoát dẹp bỏ tất cả tư duy, chỉ theo lão điếc liên tục đi.

Được khoảng chừng bốn mươi phút, chúng tôi ra khỏi khu đá loạn.

Ngô Mậu sau khi ra ngoài, cả người đều như mất hồn, y ngơ ngẩn nhìn phía trước, rồi lại quay đầu nhòm khu đá loạn, bộ dạng còn chưa hết sợ, trắng bệch cả mặt, giống như sắp mệt lả vậy.

Ánh nắng trên bầu trời, đều đã không còn chói mắt thế nữa...

Phía sau khu đá loạn, hóa ra không còn là biển cát nhìn không thấy biên giới nữa.

Một lượng lớn xương rồng, cây muối, cùng với bụi cỏ thực vật trong sa mạc mọc lẫn lộn với nhau.

Ở bên rìa khu đá loạn cách chúng tôi khoảng ba bốn mét, có một tảng đá núi cực lớn, phía dưới tảng đá núi, hóa ra có một vũng nước rộng chừng hơn một mét!

Vũng nước tuy nhỏ, nhưng lại tràn ra ngoài, hình thành một dòng nước chảy cực nhỏ, dòng nước đó ngoằn ngoèo lên trước, vừa vặn chảy vào bên trong số thực vật kia...

Lão điếc quay đầu lại, lão chỉ dòng nước chảy kia, lại a ba a ba phát ra một số âm thanh, còn đánh một động tác tay, chỉ về phía trước.

Người ngẩng đầu lên trước là Ngô Mậu, Ngô Mậu mặt đầy chấn động, cả người đều ngơ ngẩn cả ra.

Tôi nhíu mày, tầm mắt thuận theo dòng nước chảy lên trước, đồng thời từ từ ngẩng đầu lên.

Cảnh tượng đập vào mắt, khiến tôi không khỏi kinh hãi biến sắc.

Dòng nước chảy này ban đầu rất nhỏ, sau đó lại trở nên càng ngày càng lớn mạnh, thậm chí ở chỗ càng xa hơn trong tầm nhìn, còn hình thành một dòng sông không nhỏ!

Vị trí mà chúng tôi đang đứng, rõ ràng là chỗ địa thế càng cao hơn, nước sông tiếp tục xuống dưới, mãi cho đến lúc tận cùng của tầm mắt, bèn là một ngọn Hoành triều sơn!

Cả quả núi giống như một hình người ngã nằm ra vậy...

Thân núi đen xì xì, chấn động khác thường, cũng tràn ngập u ám.

Nhưng tôi lại rất rõ, ngọn Hoành triều sơn bây giờ nhìn thấy, và ngọn núi lúc nãy nhìn thấy tuyệt đối không giống nhau!

Ánh mắt ban đầu nhìn thấy đó, rất hư ảo, giống như ảo ảnh vậy.

Bây giờ nhìn thấy thì rất chân thực... Hơn nữa phương vị không đúng, chúng tôi căn bản không đi đến đây được.

Người không biết đường, chắc chắn sẽ từ những hướng khác của khu đá loạn đó đi ra ngoài, tứ phía đó tuyệt đối vẫn là sa mạc, thậm chí còn có nguy hiểm khác, không có khả năng nhìn thấy Hoành triều sơn chân thực được!

Lão điếc đột nhiên quỳ xuống, lão quỳ hướng về phía Hoành triều sơn, hơn nữa còn là ba quỳ chín lạy!

Cuối cùng cả người đều bò rạp trên mặt đất, giống như là thần phục vậy, gần như là phủ phục sát đất!

“Phía sau núi đó, chính là Kim thần Thất sát!” Ánh mắt rời rạc của Ngô Mậu, trong nháy mắt ngưng tụ lại.

Biểu cảm kinh ngạc chấn động và đờ đẫn lập tức biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn khác thường!

Y ngoảnh đầu nhìn sang tôi, giọng nói đều bởi hưng phấn cực độ mà run rẩy: “La tiên sinh, trong Kim thần Thất sát, không những có xác kỳ thi, mà còn có thuật phong thủy! Âm dương thuật! Cậu biết không, giới phong thủy mấy chục năm trước, hoàn toàn không nhân tài tàn lụi như bây giờ, tôi năm đó từng nghe sư tôn nhắc qua, giới phong thủy thời đó, người tài lớp lớp! Đó mới thực sự là Âm dương thịnh thế!”

Đồng tử mắt tôi co mạnh, chòng chọc nhìn Ngô Mậu.

Trước đây, Ngô Mậu không hề nói với tôi nhiều như vậy, y chỉ là muốn xác kỳ thi, sau đó nói về Kim thần Thất sát mà thôi.

Nhưng bây giờ xem ra, độ hiểu biết của y đối với chỗ này, hoàn toàn không chỉ ít ỏi như những gì y biểu hiện ra ngoài!

“Anh có chuyện giấu tôi?” Giọng điệu tôi bình thản, cảm xúc không hề có chút gợn sóng nào.

Ngô Mậu liếm liếm môi, y cười cười nói: “La tiên sinh, làm sao có thể nói tôi có chuyện giấu cậu được chứ? Cậu chẳng phải cũng có chuyện không bảo với tôi đó sao? Tôi đoán cậu sẽ không cho rằng đó là giấu giếm, nhiều nhất là không nói ra mà thôi.”

“Còn tôi, cũng chỉ là có một số chuyện không nói với cậu, có điều cậu yên tâm, việc này đối với chúng ta mà nói, đều chỉ có lợi!”

Giây phút dứt lời, Ngô Mậu đột nhiên đi về phía lão điếc, y khom lưng, liền định giật chiếc gương đồng đó ở thắt lưng lão điếc!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận