Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1011: LÃO DẠY TAO GIẢ CÂM GIẢ ĐIẾC

Lão điếc bảo với tôi, trong lòng lão chỉ có hối hận.

Lúc dẫn theo cu Thanh tháo chạy, lão bèn nên nhịn luôn một hơi, tới Sa Thành mới nghỉ.

Nhưng sự việc đã phát sinh rồi, cho dù hối hận, cũng chẳng còn khả năng làm lại lần nữa.

Tưởng Bàn dùng vải trắng vẽ phù, đem xác chết con trai lão bọc lại, đồng thời trấn xác.

Vừa hay bên cạnh con sông đào khô cạn đó có một cái giếng.

Kỳ thực cái giếng lúc đó cũng là người của Sa Trấn đào ra, là để cho người qua đường có thể uống được ngụm nước mát.

Tưởng Bàn nói cái giếng đó là một cái giếng vàng khá đẹp.

Hoàng kim đăng thủy mộ đăng sa, giếng vàng có thể táng xác dưỡng xác, tránh cho con trai lão khỏi quá chịu khổ.

Sau đó Tưởng Bàn liền treo con trai lão cu Thanh vào trong cái giếng đó.

Tiếp đấy mới bảo lão điếc dẫn ông ta tiếp tục lên đường, phải đợi lúc bọn họ quay về, mới sẽ đưa theo cu Thanh về Sa Thành.

Lúc nói đến đây, lão điếc lại ngừng lại một phát.

Lão chẳng biết mò từ đâu ra một điếu thuốc nhăn nhúm châm lửa, tiếp đấy lão lại nằm bò ra cạnh vũng nước, uống một ngụm nước mưa ở trong.

Ánh trăng chiếu rọi lên trên người lão, trông cô tịch khác thường.

“Kỳ thực, khi đó lúc con trai tao bị trấn xác, tao có thể bê nó ra ngoài, tao liền đã quyết định nói gì cũng không vào Sa Trấn nữa, tao đưa Tưởng Bàn tới chỗ này, tiếp đó tao nhân lúc lão nghỉ ngơi, rời đi ngay trong đêm, về lại Giao kiếm cách, tao định đưa cu Thanh đi! Ai thèm về cái chỗ quái quỷ tràn ngập lời nguyền và dịch bệnh đó?”

“Nhưng khi tao kéo xác chết của cu Thanh ra ngoài, lúc cõng lên lưng định đi, thì nó lại bóp lấy cổ tao, định bóp chết tao!”

“Tao lúc đó lại lần nữa tuyệt vọng, biết được cái thằng già Tưởng Bàn đấy còn lưu lại một chiêu, ở đây đợi tao đấy! Vốn dĩ tao tưởng tao chết chắc rồi, nhưng không ngờ rằng, lúc sắp bị bóp chết, tay của cu Thanh lại buông ra, đợi ý thức tao hơi hồi phục tỉnh táo một chút, liền lại nhìn thấy Tưởng Bàn.”

“Tao vốn cho rằng Tưởng Bàn sẽ phẫn nộ, chất vấn tao, có điều không ngờ rằng lão rất trấn tĩnh, chỉ bình thản bảo với tao, tao không đưa cu Thanh đi được, nếu như lão không đạt được mục đích, thì cũng không thể nào đưa cu Thanh đi được.”

“Bởi vì cu Thanh chết ở trong nước Âm long, nó là xác dữ bị bố cục phong thủy Kim thần Thất sát giam hãm, bắt buộc phải phá cái bố cục đó, mới rời đi được, nếu không cho dù là nhất thời trấn xác, cũng sẽ không tác dụng.”

Từ trong miệng lão điếc nghe thấy mấy chữ Kim thần Thất sát này, tim tôi càng ngưng lại một phát.

Đột nhiên tôi liền biết, tại sao lão điếc lại tới làm người dẫn đường này rồi.

“Sau đó thì sao? Ông vẫn theo ông ta vào Sa Trấn, đúng chứ?” Tôi mở miệng nói một câu.

Lão điếc ừ một tiếng, nói: “Không còn lựa chọn, bèn chỉ có thể đi, kỳ thực lúc đó tao đã cảm kích Tưởng Bàn rồi, nếu không phải là lão, tao sẽ bị con trai tao bóp chết, như thế này, tao chết không nhắm mắt, cu Thanh cũng phải liên tục chịu đựng kiểu hành hạ và đau khổ đó, tao có thể cảm nhận được, nó muốn được nhập thổ vi an.”

“Sau đó tao theo Tưởng Bàn vào trong Sa Trấn, chỗ đó đã hoang vắng không bóng người, một vùng chết chóc. Sau đó lão liền không để tao dẫn đường nữa, mà là nhìn cái thứ đó, hình như liền có thể phân biệt được đường.” Trong lúc nói, lão điếc lại chỉ chỉ Định la bàn ở thắt lưng tôi.

Tôi không trả lời, đợi lão điếc tiếp tục kể.

Lúc này giọng điệu của lão rõ ràng đã suy sụp hơn không ít, khàn giọng tiếp tục nói: “Tưởng Bàn xuyên ngang qua Sa Trấn, đi một con đường mà tao cũng không biết, con đường đó rất kỳ dị, tiếp đấy liền đến một chỗ mà tao chưa từng nhìn thấy, chỗ đó có rất nhiều núi! Trên núi lại còn có cây cối, đó vốn lẽ ra là ốc đảo trong sa mạc, nhưng đám cây đó thì lại là màu đen cơ... Đó là màu của chết chóc.”

“Đợi sau khi tới chỗ đó xong, Tưởng Bàn liền không cho tao theo nữa, lão tự mình đi vào trong, trước khi lão vào trong, còn nói với tao, bảo tao ở đấy đợi lão mười ngày, nếu mười ngày rồi mà lão vẫn không thể ra ngoài, thì không cần đợi tiếp nữa, ngoan ngoãn về Sa Thành, cũng đừng thử đưa cu Thanh đi.”

“Hơn nữa còn phải đi lan truyền một thông tin, có rất nhiều Âm dương tiên sinh, Phong thủy tiên sinh, đều chết ở trong chỗ này, trong đó bao gồm truyền nhân của Thiên nguyên Tướng thuật, thậm chí còn có cả Âm dương thuật khác lưu lạc tại đó. Tưởng Bàn bảo tao còn cần nghĩ cách đi tìm một người tên là Lý Âm Dương, cho dù không gặp được, cũng cần gửi một bức thư, báo tin lão chết cho Lý Âm Dương...”

“Nếu trong mệnh có định số, nhất định sẽ có người phá được vùng đất Kim thần Thất sát này, tao mới có thể đưa cu Thanh đi.”

“Tao đợi lão mười lăm ngày, lão vẫn không ra ngoài, tao mới rời đi.”

“Lý Âm Dương tao không tìm thấy, khi tao lan truyền thông tin này ra ngoài xong, mấy năm đó có rất nhiều người nườm nượp tới tìm tao, đều đòi vào trong chỗ này. Những năm nay tao đã đưa rất nhiều người tới, đều không ai có thể ra ngoài.”

“Đại khái vào khoảng bốn mươi năm trước, có một phong thủy sư trẻ tuổi ra ngoài, nó theo cõng xác chết của Tưởng Bàn.”

“Nhưng nó lại không phá vùng đất phong thủy của Kim thần Thất sát, chỉ đưa cho tao một món đồ, nói tao đeo vào thì có thể chạm vào xác chết của cu Thanh. Sau đó nó liền đem theo xác chết của Tưởng Bàn đi, từ đó chưa từng quay lại. Từ sau đó, tao liền có thể nói chuyện với con trai tao rồi.”

Nói tới đây, lão điếc ngẩn người nhìn tôi, đột nhiên nói: “Tao có cảm giác, chúng mày là đoàn người cuối cùng tao dẫn.”

“Mày với Tưởng Bàn rất giống nhau, thậm chí tao còn cảm thấy, mày kiểu gì càng thần bí hơn lão? Bao nhiêu năm thế rồi, mày là đứa thần bí nhất mà tao từng gặp, cũng là đứa duy nhất có thể nhìn thấu ngụy trang của tao.”

“Giả câm giả điếc, là Tưởng Bàn dạy ông lúc sắp chia tay với ông, đúng chứ?” Tôi mở miệng nói.

Lão điếc ngừng lại một chút, gật gật đầu, vẻ phức tạp trong mắt lão càng nhiều hơn.

“Có thể bớt nói, thì bớt nói, có thể bớt nghe, thì bớt nghe, sẽ giảm thiểu rất nhiều phiền phức.” Lão điếc trả lời.

Tôi không lập tức mở miệng nói, mà trầm ngâm suy nghĩ.

Thời gian khoảng chừng một hoa giáp này, chỉ có bốn mươi năm trước có người đưa theo xác chết của Tưởng Bàn ra ngoài, những người còn lại toàn bộ đều mất mạng.

Thứ người đó cầu, chắc là Thiên nguyên Tướng thuật?

Hay là, y với Tưởng Bàn có quan hệ gì?

Chỉ có điều, xác chết của Tưởng Bàn vẫn cứ lưu lại ở chỗ khác, trong núi quặng bị nhà họ Thích khai thác.

Hơn nữa đồ trên người Tưởng Bàn cũng không bị người đó lấy được.

Uẩn khúc trong chuyện này, liền là thứ mà tôi không cách gì tìm hiểu được.

Nhưng thứ có thể thấy được, chính là độ nguy hiểm của vùng đất Kim thần Thất sát.

Cho dù là tôi, cũng không nói ra được bản thân nắm chắc mấy phần có thể ra ngoài được.

Suy nghĩ một hồi xong, tôi trực tiếp đi về hướng quay về, tôi không hề trả lời câu hỏi cuối cùng lão điếc hỏi tôi.

Lão điếc rõ ràng có sự suy đoán, có điều lão cũng không hỏi trực tiếp đến thế.

Ngao sói đi bên cạnh người tôi, lão điếc thì đi theo phía sau lưng tôi.

Cuối cùng, đợi lúc sắp về đến khu trại, tôi dừng chân lại, quay đầu nói với lão: “Năm đó ông đi theo Tưởng Bàn, cũng coi như thay ông ta làm việc, giả câm giả điếc bao nhiêu năm nay, là yêu cầu của ông ta, bèn tiếp tục giả câm giả điếc đi. Trong số người đồng hành với chúng ta, có một người không đáng tin cậy, tôi sẽ chỉ mang bí mật của ông nói với vị đạo trưởng đó, anh ta sẽ bảo mật.”

“Tôi sẽ không tiếp tục đem chuyện này nói với người khác nữa. Yên tâm dẫn chúng tôi đi con đường chính xác, nhanh chóng tới điểm đích.”

Lão điếc cả người đều ngẩn hết ra, đứng yên tại chỗ rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận