Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1172: TRONG THIÊN NGƯU CỔ MỘ, ROI THẦN CÔNG RA NGOÀI

Nếu như ông ta biết sớm hơn một khắc, rằng nơi mà ông ta sắp tới, chính là vùng đất mới mà Khâu Xử Đạo năm đó đã từng nhắc nhở Đại trưởng lão đời sau của tộc Khương.

Thì ông ta chắc chắn sẽ không nghe lời của tôi, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cả Dương Thanh Sơn, hủy bỏ chóp núi đó.

Còn hiện giờ, ông ta đã đến bên bờ vực dầu hết đèn khô.

Cho dù là ông ta muốn ra ngoài, đều không còn thời gian tiếp tục đưa người tộc Khương vào trong nữa.

Dương Thanh Sơn muốn lưu lại nơi này, nói một cách khác, nếu nơi này có thể được tộc Khương sử dụng, sau khi lại táng Dương Thanh Sơn vào xong, Phong thủy của nơi này sẽ trở nên càng mạnh hơn! tộc Khương nhất định sẽ bước lên một bậc thang khác!

Chỉ có điều, tất cả những việc này đều chỉ như mây khói trước mắt, lướt qua rồi tan.

“Thời vậy, mệnh vậy, sư tôn không cần quá bận lòng, chúng ta có thể tới nơi này, đã là được mệnh số chiếu cố, tộc Khương đã có Đại trưởng lão mới, cũng đã có Tiên sư mới, tộc Khương sau này, là của bọn họ.” Dương Thanh Sơn lại lần nữa cúi người hành lễ với Liễu Tam Nguyên.

Thế nhưng đúng vào lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng cót két, dường như là tiếng cửa bị đẩy mở.

Từng tia lạnh lẽo xen kẽ với một thứ cảm giác sắc bén khác, đây là phản ứng bản năng của giác quan thứ sáu khi có người ở sau lưng chằm chằm nhìn tôi.

Trên đường thôn không còn tiếp tục tĩnh lặng như trước nữa, có tiếng bước chân, tiếng mở cửa hỗn tạp.

Cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó, đã dâng lên đến đỉnh điểm.

Tôi đột ngột lại lần nữa ngoảnh đầu, nhìn qua chỗ mà cảm giác đó mãnh liệt nhất.

Cách tôi gần nhất, cũng chỉ ở vị trí cách chừng mười mấy mét bên ngoài, có một căn nhà.

Sau khi cổng nhà bị đẩy mở xong, trước bậu cửa đừng sừng sững một người.

Trang phục của y rách nát tả tơi, nhưng loáng thoáng vẫn còn nhìn ra được, là phục sức của tộc Khương!

Chỉ có điều y gầy đến mức như da bọc xương, tứ chi khẳng khiu, da thịt trên đầu dính sát vào xương cốt, con ngươi to đùng hiếm thấy.

Đây không phải là trợn to mắt, mà là vì quá gầy, da trên mặt dính sát vào xương, khiến tròng mắt hoàn toàn lồi hẳn ra ngoài, mới khiến mắt trông to đùng đến mức khoa trương khủng khiếp.

Điều quái dị nhất là y đang vác cái bụng to đùng, phải nói là còn khoa trương hơn cả bà bầu mang thai mười tháng.

Không chỉ là căn nhà này có người đi ra ngoài, mà tất cả nhà cửa trong tầm mắt có thể nhìn thấy, toàn bộ đều bị đẩy mở cổng.

Có chỗ đi ra ngoài là một người, có chỗ đi ra ngoài là hai người... Thậm chí còn nhiều hơn.

“Thanh Sơn tiền bối... Đại trưởng lão, e rằng không ai hoan nghênh chúng ta.”

Mí mắt tôi không nén nổi mà giật giật, trên trán cũng rỉ ra từng giọt mồ hôi to đùng.

Lúc này tôi rất khó hình dung được ánh mắt của những người này.

Cho dù bọn họ từng là người tộc Khương được Khâu Xử Đạo đưa lên trên Long lầu Bảo điện này, để xây dựng phần mộ nơi đây.

Nhưng thời khắc này, trong ánh mắt của bọn họ, không có tý chút hiền hòa nào.

Ngoại trừ lạnh lẽo, oán hận, và chết chóc ra, tôi còn nhìn ra được một thứ cảm xúc.

Cảm xúc đó, như là khát vọng, tham lam, thậm chí là đói khát?

Bọn họ bước lên trước một cách máy móc, giống như con rối bị giật dây áp sát về phía chung tôi.

Tôi nhanh như cắt cất Định la bàn về, trong tay nắm chặt gậy khóc tang và trảm quỷ đao.

Vừa nãy tôi lấy Định la bàn ra, là vì sợ có xác dữ đại quỷ hung ác cực độ, nhưng bây giờ chui ra ngoài lại là đám người tộc Khương này.

Bọn họ tuy hung ác, nhưng số lượng lại quá nhiều, một cái Định la bàn hoàn toàn không gây ra được tác dụng.

Trong tay Dương Thanh Sơn, đột nhiên bèn nắm lấy một thanh kiếm đồng thau.

Trên khuôn mặt hơi ánh sắc xanh của hắn, thứ còn lại chỉ là màu tàn khốc.

Còn về Liễu Tam Nguyên, thứ cảm xúc lộ ra ngoài, lại là một sự bi thương khó lòng miêu tả được.

“Không được phép...” Ông ta vừa mới mở miệng.

Dương Thanh Sơn bèn đã trực tiếp cắt ngang lời của ông ta.

“Oán niệm, hận thù, cô tịch hiu quạnh bọn họ chịu đựng còn lâu hơn con, đau khổ càng lâu hơn con, trong bụng đau đớn như đeo sắt, hơi thở không trút được xuống đó, ngoại trừ nỗi hận vì tộc Khương vứt bỏ bọn họ, còn có sự tra tấn do đói khát đến khi mất mạng, sư tôn, xác sống muốn tắt thở, chỉ có thể buông bỏ.”

“Thầy cho rằng, bọn họ buông bỏ được sao?”

“Muốn an táng bọn họ, đã là không thể, trảm họ dưới kiếm, mới là giải thoát!” Dương Thanh Sơn câu chữ chắc nịch, giây phút những lời này của hắn nói hết, kiếm ở trong tay, bèn đột ngột vung ra ngoài một phát!

Cùng lúc kiếm đồng thau bắn bay ra ngoài, phía dưới ống tay áo của hắn, bèn có vô số thanh kiếm đồng thời bắn ra!

“Cái văn: Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương!”

“Ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương! Nhất trảm trừ Thiên ương, thiên phùng đạo lộ quỷ, trảm trừ tru ma quỷ, vĩnh viễn rời quê hương!”

“Nhị trảm trừ Địa ương, Địa hộ hàng cát tường, nam tà nữ quy chính, trảm diệt tự tiêu vong!”

“Tam trảm trừ Quỷ ương, bách quái đều ẩn nấp, đoạn trừ nhiều ác sự, gia quyến tự an khang, ta phụng Ngọc hoàng Luật lệnh xá!” Trảm tang chú của Dương Thanh Sơn sát khí càng nặng hơn, bóng kiếm càng nhanh hơn!

Mắt nhìn dưới chú pháp này, bảy thanh kiếm, ít nhất đã sắp tiêu diệt bảy người tộc Khương hình dạng như ác quỷ!

Thế nhưng đúng vào lúc này, bên tai đột nhiên truyền lại một tiếng “Bốp” khẽ.

Âm thanh này, liền giống như tiếng roi quật lên giữa không trung.

Đồng thời vang lên, còn có một tiếng chú pháp cực kỳ xa xăm, thậm chí là trống rỗng.

“Chú viết: Trong Thiên Ngưu cổ mộ, roi thần công ra ngoài, tử tôn hưng vạn đại, phú quý có Tam Công.”

“Ta phụng Ngọc Hoàng xá chỉ, lập tức tuân luật lệnh.”

Hai thứ âm thanh trộn lẫn vào nhau, một bóng roi màu đen dài mảnh, đột ngột từ tận cùng đường thôn vụt quật mạnh xuống!

Một roi vụt xuống, kiếm do Trảm tang chú của Dương Thanh Sơn vung ra, ở giữa không trung, toàn bộ đều bị quật rơi!

Mà cái bóng roi đó còn chưa dừng lại, trực tiếp cuốn thẳng về phía Dương Thanh Sơn!

Lòng tôi cùng với kinh hãi, còn càng không khỏi ớn lạnh!

Bởi vì tôi biết cái roi này, chú pháp này.

Đây là Roi bò của nhà họ Liễu, là vật cực kỳ quý báu.

Chú pháp sát chiêu ấy, ngày đó Dương Hạ Nguyên cũng từng sử dụng!

Trong nháy mắt tôi liền nghĩ tới một khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận