Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 989: KHÔNG CÁCH GÌ NHÚNG TAY VÀO

Tôi lại bắt đầu trở nên mệt mỏi, ngồi xuống dưới đất.

Có điều tôi cũng chẳng ngồi được quá lâu, bèn dứt khoát trực tiếp nằm luôn xuống, ngửa mặt lên, nhìn thẳng bầu trời đêm.

Đột nhiên có một bóng đen đến bên cạnh tôi.

Cái đầu ngao to đùng rúc đến gần tôi, cái mồm ngao mở ra, liếm một phát lên mặt tôi.

Tiếp đấy ngao sói cũng nằm bò bên cạnh tôi, cái đầu đều đã sắp đè lên mặt tôi rồi.

Tôi giơ tay ra đẩy một phát, nó cũng chẳng tránh ra, mà ngược lại càng sáp lại gần hơn, tôi hơi có chút bất lực, nhưng cũng chẳng còn sức dịch ra nữa.

Nhìn trời được một lúc, mệt mỏi liền biến thành gà gật.

Mí mắt đang díp lại với nhau, tôi đích thực đã đến cực hạn, không trụ nổi nữa rồi.

“Tiểu Hắc, đừng cho bất cứ ai lại gần tao.” Tôi hạ giọng lẩm bẩm, dặn dò ngao sói.

Ư ử đáp lời một tiếng, nó dường như lại đang liếm mặt tôi một phát.

Cơn buồn ngủ và mệt mỏi của tôi thực sự quá mạnh, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này tôi ngủ rất sâu, rất say.

Đồng thời tôi cũng cảm giác bản thân chắc là đã ngủ rất lâu.

Lại đợi lúc tôi tỉnh dậy, tôi vốn tưởng rằng sẽ là ánh nắng chói mắt.

Nhưng không ngờ rằng, trên bầu trời hóa ra vẫn đang treo một vành trăng tròn.

Ngao sói nằm bò bên cạnh tôi.

Đây không thể nào là trời còn chưa sáng... Chỉ có khả năng là ít nhất đã qua nguyên một ngày rồi.

“Cậu cuối cùng cũng mở mắt ra rồi, con ngao sói này canh cậu đến mức cả Trần mù cũng không gọi đi được. Lưu Văn Tam suýt nữa thì định liều với nó một trận, có điều tôi thấy hơi thở cậu bình ổn, nhiều nhất là mệt quá thôi, thương tích nặng nhất trên người, cũng chỉ là chỗ bị rách da trên trán đó, không chết được. Nói rõ với bọn họ xong, bọn họ mới giải tán.” Sau lưng truyền lại giọng nói của Liễu Dục Chú.

Tôi quay đầu lại, khoảng chừng năm sáu mét phía ngoài, trên một tảng đá lớn hơi cao một chút, Liễu Dục Chú đang ngồi xếp bằng.

Trên người gã đã thay một bộ đạo bào sạch sẽ không rách hỏng.

Tôi chống người từ dưới đất ngồi dậy, nhưng khóe mắt lại phát hiện xác chết của Dương Hưng bên bờ đầm, hóa ra đã không thấy đâu nữa!

Trong lúc kinh hãi, tôi lập tức hỏi: “Liễu đạo trưởng, xác chết của Dương Hưng...”

“Xác chết của tên phản đồ đó, sư thúc bá thu đi rồi, sẽ đưa về nhà họ Liễu, có phương thức xử trí nào, Đại trưởng lão sẽ định đoạt, xác chết đó tuy bị chém đứt, nhưng cũng cực dữ. Không thể lưu lạc bên ngoài được.”

Đầu mày tôi nhíu chặt, Dương Thanh Sơn từng dặn dò tôi, phải tìm một chỗ đất phong thủy trấn xác.

Còn chưa đợi tôi mở miệng, Liễu Dục Chú lại tiếp tục nói: “Cậu không cần quá mức để bụng, xác chết bị nhà họ Liễu thu đi, Dương Thanh Sơn sẽ không có ý kiến, phương diện trấn xác, trong tộc có Tiên sư rồi, nếu cậu không yên tâm, tới lúc đó tham gia đại lễ, cậu muốn nhúng tay vào, tôi tin Đại trưởng lão sẽ không cự tuyệt.”

Tôi thở hắt ra một hơi, gật gật đầu.

Tình hình này hiện giờ, tôi trực tiếp tìm Liễu Hóa Đạo đòi xác chết, lão xác suất lớn cũng sẽ không đồng ý.

Lúc này suy nghĩ trong đầu tôi lại không phải chỉ có một chuyện này.

Hôm qua thực sự quá mệt mỏi, rất nhiều sự việc tiếp sau, tôi đều không biết đã giải quyết xử lý kiểu gì.

Hơn nữa lúc này trên trán cũng âm ỉ đau buốt, máu đã khô lại đóng thành vảy, từ trên mặt tôi tróc xuống một ít.

“Liễu đạo trưởng, mấy người Dương sai chắc không có tổn thất gì chứ? Chú Trần đâu?” Tôi nhanh chóng mở miệng hỏi, đồng thời cũng đi về phía Liễu Dục Chú.

Giọng nói của Liễu Dục Chú vẫn bình thản như cũ.

“Không phải nói rồi sao, Trần mù muốn gọi ngao sói đi cũng không được, ông ta đương nhiên không sao, Dương sai có người của Nhị sư bá sắp xếp, đương nhiên cũng không có chuyện gì, còn có một số việc, cậu có thể hỏi hai thủ hạ người nhà họ Phùng đó của cậu, bọn họ biết càng rõ hơn một chút, tôi chỉ là ở đây canh chừng cậu, tránh xảy ra chuyện.” Trong lúc nói, Liễu Dục Chú cũng quay người, đi ra phía ngoài núi.

Trong bụng tôi phát ra tiếng sôi ùng ục, cảm giác đói meo ập tới từng cơn.

Ngao sói không cần tôi gọi, đi theo bên cạnh tôi một cách tự nhiên.

Kỳ thực trước lúc ngủ tôi ra mệnh lệnh đó, nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Tôi sợ lại có biến số, dù gì đồ trên người tôi cũng quá mức quan trọng.

Viên thị Âm dương thuật, Địa tướng Kham dư, hai bộ Âm dương thuật hoàn chỉnh nằm trên người tôi, còn cả số tà thuật mà Viên Hóa Thiệu thu thập, những thứ này một khi lưu lạc ra ngoài, bị người có ý đồ lấy được, bèn sẽ dẫn tới một cuộc đại họa.

Tốc độ bước chân tôi càng nhanh hơn, hơn nữa tôi cũng chuẩn bị gọi điện thoại bảo Phùng Bảo hoặc Phùng Quân tới đón chúng tôi.

Phong thủy trong núi này quá dữ, không thể nào có tín hiệu, tôi liền dự định đi ra khỏi miệng núi rồi gọi.

Không ngờ rằng lúc tới lối ra miệng núi, lại một phát liền nhìn thấy ở đầu đường đang đợi một chiếc xe bán tải.

Hai người Phùng Bảo và Phùng Quân đang đợi tôi kìa.

Bọn họ nhìn thấy tôi xong, cũng đều thần sắc hưng phấn, gần như là nhảy cẫng cả lên, vẫy tay về phía tôi ra hiệu.

Đợi đến gần trước xe, ngao sói trực tiếp nhảy luôn lên trên thùng hàng phía sau xe.

Phùng Quân giúp tôi kéo cửa xe chỗ ghế lái phụ.

Phùng Bảo thì lên trên ghế lái lái xe.

Đương nhiên, Liễu Dục Chú qua hàng ghế sau, Phùng Quân cũng thế.

“La tiên sinh, gia chủ, Lưu tiên sinh, Trần tiên sinh, Hà tiểu thư, Thích gia chủ, còn cả Mao Thủ Nhất đạo trưởng, Mao sam tiểu huynh đệ của Trường Thanh Đạo Quán... Bao nhiêu người đều đang đợi cậu về.” Lúc Phùng Bảo nói câu này, rõ ràng đều đang thở phào một hơi dài.

Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục nói: “Còn có Trâu Vi Dân bên chỗ công an, anh ta cũng muốn gặp cậu, còn đưa theo một số đồ, bắt buộc cần đích thân giao tận tay cậu, bất cứ người nào khác nhận hộ đều không được.”

Mắt tôi hơi nheo lại, đại khái đã đoán ra được, Trâu Vi Dân định đưa gì cho tôi rồi.

Gật gật đầu, tôi nói một chữ được.

Có điều tôi vẫn không tiếp tục đợi gặp Trâu Vi Dân, liền trực tiếp hỏi Phùng Quân, bảo hắn đem chuyện mà bọn hắn biết, diễn biến tiếp theo của tất cả sự vụ ngày hôm qua, toàn bộ đều kể cho tôi.

Sở dĩ không hỏi Phùng Bảo, nguyên nhân cũng đơn giản, hắn đang lái xe, tránh khiến hắn phân tâm.

Phùng Quân cực kỳ nghiêm túc bắt đầu kể.

Sau khi kể hết xong, tôi cũng đại để biết được đại khái.

Hôm qua sau khi tôi về lại trong núi xong, chẳng bao lâu Trâu Vi Dân liền đưa người dưới quyền tới.

Bọn họ đem xác chết của Trương Nhĩ đi, bao gồm cả đám hình nhân thanh thi kia cũng không bỏ sót.

Đương nhiên, gần chục đạo sĩ nhà họ Liễu lúc trước đi với bọn họ đó cũng tháp tùng.

Cố Nhược Lâm đồng thời cũng bị Trâu Vi Dân đưa đi, nguyên do cũng đơn giản, rất nhiều vụ án mất tích không thoát khỏi có liên quan tới Trương Nhĩ, cảnh sát chìm được Trần mù cứu tỉnh lại còn trực tiếp đứng ra chỉ điểm Trương Nhĩ, rằng đã nhìn thấy lão hại tính mạng người khác, lột da người ở phía dưới miếu Thành Hoàng của thôn Kính Khẩu.

Tuy hiện giờ Trương Nhĩ đã chết rồi, nhưng sự việc này sẽ không kết thúc như vậy, Cố Nhược Lâm theo Trương Nhĩ thời gian dài như thế, cũng phải bị điều tra nữa.

Còn về những việc khác, bèn trên cơ bản không có việc gì lớn cả.

Nội tâm tôi hơi có chút phức tạp, có điều không nói thêm gì khác.

Việc công xử lý công, công tư không được lẫn lộn, sự việc này tôi không cách gì nhúng tay vào.

Lúc sắp đến nhà họ Phùng, rõ ràng Phùng Quân cũng đã gọi điện thoại thông báo qua rồi.

Có điều đập vào mắt đầu tiên, vẫn là Trâu Vi Dân.

Anh ta xách một cái cặp tài liệu, hơn nữa rất thận trọng ôm ở trước ngực, giống như thứ bên trong vô cùng quan trọng vậy.

Tim tôi liên tục đập thình thịch.

Tay cũng mất tự nhiên túm lấy vị trí vạt áo.

Chưa nhìn thấy, tôi liền đã đoán được trong cặp tài liệu là thứ gì.

Định la bàn đã ở trong tay tôi, thứ còn lại chính là Nghiên Thiên Can.

Toàn bộ đầy đủ xong, đồ nghề của Địa tướng Kham dư, coi như là đủ hết rồi!

[Tác giả có lời muốn nói]

Ngao sói (nằm bò trên bậu cửa, ngóng ra phía ngoài Triều dương trạch): La Thập Lục, mày không hiểu Ngao, mày có biết, cái gì gọi là cô độc.

La Thập Lục: ??? Ngày mai bọn ta mới có đất diễn, hôm nay lão La nói chương mới hết rồi, cô độc cái nỗi gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận