Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 348: QUẢN ĐÀO QUẢN CHÔN!

Giây tiếp theo đám lông nhung kia liền biến mất, màu xanh đỏ trên làn da cũng dần mất đi, biến thành màu trắng bệch của người chết.

Lưu Văn Tam trèo lên bờ, đem xác chết vứt ra đất.

Vị trí bị đứt chân của lão góa vẫn đang từ từ rỉ máu, cái cọc gỗ trên cái chân đứt còn lại gần như đã lệch hẳn, cắm lên phía bên ngoài đầu gối, đôi mắt lão ta trợn trừng, đúng là chết không nhắm mắt.

Lão không muốn chết, vẫn còn muốn giết người, đương nhiên là không thể nào nhắm mắt được!

Bà cụ Hà đưa tay bèn lấy ra một tờ phù, bốp một phát đánh lên trên đỉnh đầu lão góa.

Ngay tiếp đó bà cụ lại rút một cái đinh gỗ đào ra, trực tiếp thuận theo tờ phù kia mà đóng ngập vào trong ấn đường của lão góa.

“Mẹ vợ, cái xác chết này xử lý thế nào? Không xử lý đẹp, sợ lại thành họa lớn.” Lưu Văn Tam một phát vuốt bỏ vệt nước trên đầu, đầu mày gã nhíu chặt lại.

Bà cụ hà chằm chằm nhìn xác chết lão góa tận mấy giây, rồi mới đột ngột nói: “Bảo tao làm, thì là lấy lửa thiêu xác, có điều khả năng là nó đốt không hóa được. Bây giờ chỉ là định lại không cho nó bật xác, cái màu xanh đỏ này khả năng xác biến xong bèn là thanh thi, đúng thật là có chút phiền phức.”

“La Thập Lục, việc trấn xác đã bị định lại này, mày chắc là có cách chứ?”

Giây tiếp theo bà cụ Hà bèn nhìn sang tôi.

Trời xui đất khiến thế nào tôi lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy bốn cái hố sâu ở cách đó không xa.

Hít sâu một hơi, tôi mở miệng nói: “Lão góa đã chuẩn bị sẵn mồ cho lão và thằng điên nhà họ Vương rồi.”

Mắt Lưu Văn Tam thì sáng lên, lão vỗ đùi đánh đét một phát: “Thập Lục mày nói chuẩn luôn! Lão góa với thằng điên nhà họ Vương, thế này là quản đào quản chôn luôn á!”

Hà Thái Nhi cũng nhỏ giọng nói một câu: “Mẹ của Thập Lục, đã đem xác thằng điên nhà họ Vương vứt xuống dưới hố rồi.”

“Không lên núi, có ổn không? Âm thuật tiên sinh trấn xác, tao biết lão đều phải lên núi.” Bà cụ Hà dò hỏi nhìn sang tôi.

Tôi gật gật đầu, nói: “Không vấn đề gì cả, nhập thổ vi an sở dĩ gọi là nhập thổ vi an, là bởi vì người chết sau khi chôn xuống xong, là không có cách nào ra ngoài nữa, trừ phi có người đào lên, nếu không lão có tác quái, cũng chỉ tác quái lên con cháu đời sau được thôi.”

“Chỗ này thuộc bố cục hung trạch dòng chảy từ tây sang đông, tử tôn bại, sống cô hàn, người sống ở là đại hung, táng người chết cũng là đại ác.”

“Lão góa đến chết vẫn không chịu bỏ cuộc, táng ở đây, cũng coi như là báo ứng. Không biết tình hình thương vong trong thôn như thế nào, cũng coi như có sự bàn giao với thôn Liễu Hà.”

Sau khi tôi dứt lời xong, Lưu Văn Tam mới gật đầu lia lịa.

“Không sai, mẹ vợ, lời Thập Lục nói rất có lý, lão góa muốn chúng ta chết không yên lành, con cháu còn phải chịu khổ chịu nạn, chỗ này, chắc chắn là phải để cho lão hưởng thụ rồi.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam mới hưng phấn vác xác của lão góa lên, bước đi về phía mấy cái hố.

Hà Thái Nhi thì dưới sự nhắc nhở của bà cụ Hà, cùng với bà cụ đi qua hướng còn lại, vị trí mà những người dân thôn ngã xuống.

Tôi đương nhiên là đi theo Lưu Văn Tam.

Bên cạnh cái hố còn không ít trẻ nhỏ, bọn chúng vẫn là bộ dạng hơi đờ đẫn, chưa tỉnh táo lại.

Trong hai cái hố, phân biệt là đầu và thân người của thằng điên nhà họ Vương.

Lưu Văn Tam do dự một chút, làu bàu mấy câu, nói không chặt đầu lão ta nữa, cái hố còn lại chôn cái chân cũng được.

Lão liền liền chạy đến vị trí chỗ cái chân đứt của lão góa lúc nãy, đem cái chân kia nhặt về, vứt vào trong cái hố còn lại.

Nhoáng cái, hơn nửa giờ đồng hồ đã trôi qua.

Nhờ sự ra tay của bà cụ Hà, đám dân thôn hôn mê kia cũng đều đã tỉnh lại.

Nhiều người bị thương không nhẹ... Cũng có mấy người dân thôn trong lúc tranh giành hít khói hương, bị thương quá nặng, đã mất mạng.

Bầu không khí trở nên rất nặng nề.

Tất cả mọi người đều vây quanh cái hố đất, Lưu Văn Tam thở dài kể hết quá trình sự việc.

Đám dân thôn kia đến việc đem lão góa đi ngũ mã phân thây cũng chưa hả!

Tôi cũng dặn dò bọn họ, xác chết chắc chắn không được lôi ra ngoài, bây giờ phải lấp đất luôn. Chôn xong bên trên xây nhà, hơn nữa chỉ được xây một gian.

Chỉ xây một gian nhà, căn nhà này bèn được gọi là nhà cô đơn, lão góa chết rồi cũng sẽ phải chịu đựng hậu quả của việc ác mà mình gây ra.

Trưởng thôn thì biểu thị, ông ta sẽ trông chừng việc này.

Lưu Văn Tam cũng hứa sẽ bỏ một món tiền, dùng an ủi mấy người dân vô tội gặp nạn này.

Trên người tôi cũng còn không ít tiền, chuyện này có liên quan rất lớn với tôi, có thể nói là vì tôi nên mới xảy ra, tôi cũng quyết định đem toàn bộ số tiền này, dành động viên người nhà của mấy người dân thôn kia.

Cho dù như vậy, trong lòng tôi vẫn rất buồn bã.

Để lại một số người lấp hố, những người dân thôn khác đều đưa trẻ con nhà mình về nhà, bà cụ Hà dặn bọn họ, phơi nắng lâu là bọn trẻ con sẽ có thể hồi hồn.

Chúng tôi cũng bước đi về phía nhà của Lưu Văn Tam.

Chẳng bao lâu, đã về đến trước cổng nhà.

Lưu Văn Tam còn đạp cái thủ lợn kia một phát, nói ngày mai sẽ đem cái quan tài này qua, chôn con lợn chết này chung chỗ với lão góa.

Hà Thái Nhi nói lão mấy câu, chúng tôi liền vào trong sân.

Ở chính giữa sân có đặt một cái rương sắt.

Lúc trước khi chúng tôi rời đi, không hề có cái thứ này...

Phùng Khuất cũng rất bất an đứng canh bên cạnh cái rương, sau khi nhìn thấy chúng tôi mới mặt mày mừng rỡ, gọi chúng tôi mau qua xem.

Hắn ban nãy nghe lời dặn dò của tôi, không ra khỏi nhà. Sau đó nghe có tiếng động, từ trong khe cửa lại nhìn thấy có người đi vào.

Hắn đã gần không nhịn đươc định đi ra rồi, thì mấy người đó lại bỏ cái rương này lại rồi rời đi, hắn mới đến đóng nắp rương lại.

Thứ bên trong cái rương này vừa bỏng tay khó nhằn vừa kinh người, hắn đã gọi điện cho tôi tận mấy lần, mà tôi không bắt máy, gã liền chỉ dám ở đây canh chừng thôi...

Đầu mày Lưu Văn Tam nhíu chặt, nói: “Cái thứ gì mà kinh thế? Bỏng tay khó nhằn? Tay tao giờ còn đang lạnh đây.”

Tôi cũng rất nghi hoặc khó hiểu.

Lão góa với thằng điên nhà họ Vương đều chết hẳn rồi, đây là thứ mà bọn chúng chuẩn bị từ trước rồi đem đến? Lại có sự vụ gì nữa?

Lưu Văn Tam đi đến gần rồi, đột nhiên nhíu mày nói một câu: “Cái rương sắt chết mẹ gì này, ngâm trong nước thời gian cũng không ngắn nữa á.” Nói rồi, lão bèn lật một phát nắp rương ra.

Giây tiếp theo, lão lại chửi một câu địt, giọng nói còn hơi có chút lập cập.

Đến như tôi đã sớm có sự chuẩn bị, mà cũng trợn tròn con mắt, không thốt nên lời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận