Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 113: ĐẠI HỎA THIÊU ĐẤT



Điều này nếu bị người trong nghề biết được, ví dụ loại người như Lý Đức Hiền, lão có thể hại người, cố ý chỉ lối cho Cố lão gia xây hung trạch, mục đích cũng chỉ là vì tiền tài.

Nếu như Trạch kinh mà để lão biết được, khó bảo đảm được lão sẽ không tìm đủ mọi cách để trộm Trạch kinh, hoặc là lấy mạng tôi, độc chiếm quyển sách này?

Càng đừng nói đến việc trên người tôi còn có các bảo vật khác...

Nghĩ thông những điều này xong, lúc tôi ngẩng đầu lên, thì thấy Lưu Văn Tam đã đậy nắp quan tài lại.

“Chú Văn Tam, cảm ơn chú đã nhắc nhở, chứ không cháu cảm giác, về sau khả năng cháu có hơi phiêu phiêu rồi.” Tôi thành khẩn nói.

Lưu Văn Tam cười vỗ vỗ vai tôi.

“Thập Lục à, mày là viên ngọc thô trời sinh, chú Văn Tam cũng tin là mày có thể khống chế tốt chuyện này, nào, ra đây giúp chú Văn Tam một tay, chúng ta bê mấy cái ván gỗ quan tài này ra ngoài!”

“Hả? Ván gỗ quan tài, để làm gì?” Tôi không hiểu.

Lưu Văn Tam gõ gõ vào quan tài của Mã Bảo Trung, nói: “Chú đã nói với thằng ăn mày chó chết này rồi, bảo nó câm mồm, nó vẫn cứ nói liên tục, thế thì chú không chôn nó nữa, đốt bỏ là xong chuyện, làm bao nhiêu việc ác như thế, mà còn đòi được chôn cất? Chỉ có nằm mơ thôi nhé.”

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam cứ thế đi vào phía trong nghĩa trang.

Chúng tôi bê tận mấy cái quan tài ra, chất đống trên đất.

Xếp thành một cái giá lửa trại, cuối cùng đặt cái quan tài của Mã Bảo Trung lên trên cùng, bên dưới tiếp tục xếp ván gỗ quan tài, gần như là lôi tất cả quan tài trong nghĩa trang núi Mã ra.

Trước lúc châm lửa, tôi lại hơi hoảng một chút, nói như thế này không dẫn đến cháy núi chứ?

Lưu Văn Tam nhún vai, nói: “Trên đỉnh núi có mỗi rừng tre này, xung quanh đều là đất trống, muốn cháy núi, sợ là không dễ mà cháy được.”

Tôi nghĩ kỹ lại thì thấy cũng đúng, hơn nữa Mã Bảo Trung thì chắc chắn phải giải quyết rồi, tôi cũng chẳng muốn phải cùng với Lưu Văn Tam khiêng gã xuống núi, nhỡ trên đường mà gặp phải biến cố gì, thì rất khó khống chế.

Ngoài ra, thì còn phát sinh một việc nhỏ.

Đó là lúc chúng tôi khiêng quan tài Mã Bảo Trung lên, dưới đáy quan tài của gã, tự nhiên rơi ra một cái bọc vải to được bọc rất kỹ, lúc đó còn đập dính tay tôi, khiến tôi đau đến suýt ngất.

Không cẩn thận là chỗ nứt xương ở tay lại nặng thêm... có khi thành tàn tật luôn...

Nói theo kiểu của Lưu Văn Tam, tên ăn mày chó chết Mã Bảo Trung này, đồ lấy được về đúng là nhét xuống dưới đáy để quan tài đè lên thật.

Cứ nói là sinh không đem đến chết không đem đi, thế mà gã chết còn phải nhét bảo vật dưới đáy quan tài, có điều đến giờ cũng chẳng đem theo được.

Ván quan tài không dễ đốt cháy, nên chúng tôi vào rừng tre nhặt lá tre khô ra, đốt lửa mồi.

Giá lửa quan tài bốc cháy ngùn ngụt, đợi ngọn lửa nuốt lấy cái quan tài của Mã Bảo Trung, tôi và Lưu Văn Tam mới bước ra ngoài.

Tôi vẫn cứ sợ sẽ dẫn đến cháy núi, kiên quyết không xuống núi, nên chúng tôi cứ đứng đợi ở bên ngoài rừng tre!

Lưu Văn Tam cũng chịu chẳng nói được tôi, bèn vừa hút thuốc vừa giết thời gian.

Lão vốn dĩ còn định mở cái bọc vải kia ra xem, những năm này Mã Bảo Trung rốt cuộc thu thập được những thứ gì.

Tôi ngăn lão lại, bảo đừng mở ra, Mã Bảo Trung là ăn mày chó chết, kể cả đồ gã xin xỏ chôm về, cũng coi như là đồ ăn cướp.

Còn đồ cướp thật, thì chẳng biết hại chết bao nhiêu mạng người.

Gã có thể làm xằng làm bậy, chúng tôi giải quyết gã là thay trời hành đạo, nhưng nếu lại chia chác những thứ mà gã hại người giành được, thì chúng tôi với gã cũng có khác gì nhau?

Lưu Văn Tam nghe đơ cả người ra, hút liền mấy điếu thuốc, nói là nhìn không ra, tôi lại có cả đống đạo lý to lớn như thế.

Lão bảo tôi cũng đừng có cố chấp bảo thủ như thế, con người học hành phải biết linh hoạt, tùy cơ ứng biến.

Chứ không cứ như lão là thằng thanh niên, còn tôi là lão già vậy.

Chuyện này tôi không chịu nhượng bộ, nói cái này tuyệt đối không được động vào, nếu muốn động vào thật, thì chẳng thà đốt luôn đi, chứ nếu không để những người bị mất bảo vật hoặc người nhà của bọn họ biết được, chắc chắn sẽ liều mạng với chúng tôi.

Chúng tôi như thế là rước họa vào thân!

Lưu Văn Tam nghe vậy mới chán nản bỏ cuộc, cuối cùng còn giải thích, nói lão cũng chỉ là hiếu kỳ muốn xem thôi, tôi cứ làm như thật.

Lửa cháy đùng đùng, có điều đúng là như Lưu Văn Tam nói, chỉ cháy phía trong rừng tre, không lan ra ngoài.

Đến lúc gà gáy, lửa cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Từ chỗ chúng tôi nhìn vào trong, nghĩa trang núi Mã đã tan tành mây khói.

Đại hỏa thiêu đất, cũng làm hỏng địa khí chỗ đó, ít nhất trong vòng một hoa giáp, ở đây đều không được xây bất cứ một loại nhà cửa nào nữa.

Có điều thế núi mũ phán quan, vốn dĩ đều chỉ xây đắp các loại mộ, thì cần gì phải xây nhà cửa gì?

Tôi vác cái bọc vải, Lưu Văn Tam lững thững đi trước dẫn đường.

Rất nhanh, đã xuống đến chân núi.

Cái quan tài dưới huyệt mộ của lão Liễu, giờ chỉ còn sót lại một quan tài xác mèo.

Con li miêu già trắng với con li miêu nhỏ đen đã chết đều không thấy đâu nữa.

Lưu Văn Tam phỉ một bãi, nói đợi về phải bảo người đến đây lấp lại, xúi quẩy.

Còn về con li miêu già với con li miêu con, trong lòng tôi cũng run không chịu được, thậm chí còn sợ chúng nó hơn sợ Mã Bảo Trung!

Muốn hỏi, nhưng lúc này cũng không thích hợp để hỏi Lưu Văn Tam.

Lại đi được mấy bước, sáng sớm sương mù dày đặc, tầm nhìn không tốt lắm, nhưng vẫn nhìn thấy một đám nông dân của thôn Liễu Hà.

Đi đầu là ông cụ Vương, trưởng thôn, còn cả một số người cao tuổi, có tiếng nói hoặc quản lý việc của thôn.

Thần sắc bọn họ đều vô cùng hoảng hốt.

Nhìn thấy tôi với Lưu Văn Tam xong, sắc mặt lập tức bình thường trở lại.

Trưởng thôn bước lên trước, nắm lấy tay Lưu Văn Tam ai da liền mấy tiếng, rồi mới nói: “Văn Tam à, còn may là cụ Vương bảo anh với La âm bà lên núi rồi, chứ không bọn tôi lại cứ nghĩ làm sao mà cháy núi nữa, nửa đêm vội vàng chạy lên canh chừng.”

“Vốn dĩ bọn tôi còn định lên núi giúp đỡ, nhưng mà chỗ chân núi kia, lại có một con li miêu già trắng lông rụng gần hết, đang ăn thịt mèo!”

“Nó còn dẫn theo hai con non, sợ phát khiếp ra!”

“Bọn tôi cũng chẳng dám qua, chỉ dám đứng đây đợi... Đấy giờ, con li miêu già vừa cõng con non chạy xong, thì hai người đã xuống núi.”

“Chuyện này đúng là quá kỳ quái, mèo của tất cả các hộ trong thôn Liễu Hà chúng ta, đều bị nó làm cho chết sạch rồi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận