Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 587: KHÔNG CHỨA ĐỰNG NỔI

Giây trước giọng của lão già này còn hưng phấn tham lam, giây tiếp theo đã thành kinh hoàng xen lẫn sợ hãi.

Khuôn mặt gầy trơ cả xương của lão đã sắp trở nên nanh ác dữ tợn, hai con ngươi càng sắp lồi cả ra ngoài.

“Mày làm vỡ bát thọ của tao! Mày mau buông tay!”

Cái giọng vịt đực vốn có của lão, giờ đã trở nên vô cùng chói tai, đạp một phát thật mạnh lên bụng tôi, hai tay tôi cũng bị lão dùng sức tách ra.

Tôi rầm một phát bay ra sau mấy mét, đập lên trên một cỗ quan tài ở sát tường, cả cỗ quan tài đều đổ ập xuống.

Xác khô trong quan tài thì càng đập luôn lên trên người tôi.

May là quan tài này là quan tài mỏng, xác chết cũng chẳng còn nước, không gây thương tích gì cho tôi cả.

Thân người vốn nặng trịch của tôi cũng nhanh chóng hồi phục, đầu óc mờ mịt quay cuồng cũng nhanh chóng trở nên tỉnh táo, cái âm thanh thôi thúc tôi trong đầu kia cũng đã biến mất không còn nữa.

Cùng lúc này, lão già kia lại quỳ thẳng luôn xuống đất, trong tay lão bưng cái bát đồng đã vỡ kia, nhưng bát đồng vẫn chia năm xẻ bảy, vỡ tan rơi xuống đất.

Thân người lão già hết sức run rẩy, lão chằm chằm nhìn cái bát đồng đã vỡ vụn, rồi lại chằm chằm nhìn tôi, giống như bị thần kinh vậy, nói mày rốt cục là mệnh gì?

Tôi không trả lời lão, có điều tim tôi cũng đập rất nhanh.

Thần thái của lão già giống như đều bởi cái bát đồng vỡ nát mà thành hỗn loạn đi nhiều?

Hoặc là, việc này đối với lão mà nói đả kích quá lớn? Vậy nên lão mới thành thế này?

Cơ thể đã triệt để hồi phục lại bình thường, tôi đẩy bỏ xác khô và quan tài đè trên người ra, vụt đứng dậy.

Một phát tôi liền nhìn thấy thắt lưng xác khô có đeo một thanh kiếm gỗ đào màu đen.

Tôi thuận tay liền rút thanh kiếm đó cầm vào tay, không có đồ nghề vừa tay, thì cái thứ này cũng miễn cưỡng có thể dùng được.

Sải bước lao về phía lão già, tôi dùng kiếm thay gậy, chém về phía bả vai lão.

Lão già đột nhiên chồm một phát về phía tôi.

Động tác này của lão cũng không hề có chút báo trước, hơn nữa còn đang quỳ dưới đất, nên động tác chồm ra ngoài này vừa hay khiến tôi chém trượt.

Soạt một phát, lão chui luôn qua háng tôi.

Tôi vụt quay đầu lại, định đi đuổi theo lão già đó.

Kết quả phía trên xà nhà truyền lại mấy tiếng vù vù khẽ.

Mấy hình nhân màu sắc lòe loẹt rơi từ trên xà nhà xuống, vừa vặn chắn trước mặt tôi.

Tôi giơ tay chém hình nhân ra, nhưng lại truyền lại một tiếng phụt, phía dưới hình nhân hóa ra lại bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa này quá nhanh quá mạnh.

Tôi chỉ còn cách lùi sau tránh né, cũng chỉ trong nháy mắt, hình nhân đã bị cháy sạch sẽ, chỉ còn lại mấy sợi dây thép đung đưa trong phòng.

Lão già đó cũng biến mất không thấy nữa...

Thịch thịch thịch, tim tôi đang đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Tôi thận trọng nhìn quét trong phòng một lượt, mới phát hiện phía dưới cái quan tài tôi va phải ban nãy, có một cái hang hẹp, giống như lỗ chó chui của kiểu nhà cũ ngày xưa.

Lão già... Chạy mất rồi.

Tôi hít sâu một hơi, không tiếp tục đuổi theo nữa, nhanh chóng nhặt cái bát đồng ở dưới đất lên, sau đó tôi lập tức quay người ra khỏi căn nhà.

Vừa nãy lão già bôi trát chỗ đất thọ lên mặt Phùng Quân, còn đạp hắn một phát.

Nhìn có vẻ Phùng Quân bị thương không nhẹ, nhưng tôi lại biết rõ, nếu như bị lão già ăn sạch hết đất, hoặc là ăn mất quá nửa, thì Phùng Quân mới là chết chắc, bị đạp một cú, đất thọ bị vứt bỏ, Phùng Quân ngược lại là chuyển nguy thành an.

Phùng Quân vẫn đang nằm trên mặt đất, trên mặt trát đầy đất, ánh trăng chiếu rọi lên người hắn, trông có chút thê lương.

Tôi nhanh chân đến bên cạnh đỡ hắn ngồi dậy, đồng thời tay nhanh chóng lau bỏ đất trên mặt hắn.

Tôi nảy ra một ý nghĩ thận trọng, không hề đem chỗ đất đó vứt đi, mà móc ra một tờ giấy lanh mịn bọc chỗ đất đó lại.

Bát đồng chắc chắn có vấn đề, người chạm vào cái bát đồng thời gian hơi dài một chút sẽ trúng tà mất thần trí, chủ động lên bốc đất trên ngọn núi này, tiếp đấy là dùng máu tưới lên trên.

Cũng chẳn biết là thuật pháp gì, mà khiến sinh khí tuổi thọ của người ta toàn bộ đổ vào trong thứ đất này, rồi thành thứ đất thọ mà lão già đó nói tới. Sau khi đất thọ trên mặt Phùng Quân đều bị tôi làm sạch hết xong, tôi mới phát hiện, tướng mặt của hắn lúc này không còn kiểu khí đen vào miệng như trước nữa, lông mày thưa mà loạn cùng với mày đứt cũng đang dần hồi phục, sống mũi đã hồi phục lại bình thường.

Tôi dùng sức ấn vào nhân trung của hắn, chẳng qua chỉ mấy giây, Phùng Quân đã vụt mở to mắt, hắn bắt đầu há miệng thở dốc.

Tôi khẽ vỗ lưng hắn, Phùng Quân lại liên tục ho lên, qua một hồi, hắn cuối cùng cũng hồi tỉnh lại.

Ngoảnh đầu qua, Phùng Quân có chút sầu thảm cười cười: “La tiên sinh, đa tạ.”

“Vừa nãy là thế nào vậy?” Tôi vẫn cứ hỏi Phùng Quân.

Phùng Quân mới bảo với tôi, hắn nhìn thấy chúng tôi xuống xe xong, lại phát hiện tôi không cầm cái bát ở phía sau theo, cái bát đó nhìn trông không tầm thường, hắn nghĩ là đồ vật quan trọng mà bị tôi bỏ quên.

Hắn liền đi lấy định giao cho tôi, kết quả vừa mới chạm vào, tay liền bị cứa đứt luôn, trong đầu cũng có một âm thanh thôi thúc hắn, bản thân hắn tuy rất tỉnh táo, nhưng cũng cảm giác đầu óc quay cuồng, không khống chế được cơ thể.

Tiếp đấy hắn liền lên núi, đến một chỗ bốc đất, rồi lại quỳ trước căn nhà này.

Hắn có thể nghe thấy tiếng của tôi ở phía sau, biết tôi đang đi theo, nhưng hắn không có cách gì giãy ra khỏi sự khống chế kỳ dị đó.

Phùng Quân nói rất nhanh, những gì hắn nói cũng tương tự với những gì tôi suy đoán.

“Xuống núi trước đã, về rồi nói sau.” Tôi kéo Phùng Quân từ dưới đất dậy.

“La tiên sinh, sức lực của tôi hồi phục không ít rồi, chẳng vấn đề gì lớn, chỉ là có chút cảm giác cơ thể cứ trống trống, cái lão già đó đúng là kỳ quái đến rợn người, ăn đất ngâm máu của tôi á, mà đất thọ là cái gì?” Phùng Quân vẫn còn chưa hết sợ hãi nói.

Tôi không trả lời thêm, nếu như hắn biết, đây là cắp mệnh trộm thọ, e rằng sẽ sợ đến nhũn cả chân.

Giục hắn xuống núi trước, đồng thời tôi cũng suy nghĩ nhiều thêm.

Phùng Quân chắc chắn cũng có bị ảnh hưởng đến mệnh số, thứ đất thọ này vẫn nằm trong tay tôi, chắc là có thể bù lại được?

Tốc độ xuống núi phải nhanh hơn lên núi không ít, trong thời gian này tôi cứ có cảm giác sau lưng có người đang nhìn lén, quay đầu lại tận mấy lần, nhưng lại không phát hiện bóng người.

Có điều tôi biết, chắc chắn là lão già đó.

Dưới chân núi, xe của Phùng Quân bật đèn, Thích Lan Tâm ở bên cạnh đang đi qua đi lại, rõ ràng là chờ đợi rất sốt ruột.

Sau khi nhìn thấy chúng tôi xong, thì cô ta lại trợn to mắt, cũng kinh ngạc bịt lấy miệng, tiếp đấy mới hỏi chúng tôi đã phát sinh chuyện gì? Tại sao lại thành thê thảm thế này?

Tôi im lặng một lát, rồi chỉ nói một câu: “Thích lão gia có vấn đề, trên ngọn núi này của nhà họ Thích cũng có vấn đề, có chuyện gì cũng về nhà họ Phùng trước rồi nói sau.”

“Bố cô đã được đưa qua nhà họ Phùng rồi chứ?” Ngay tiếp đó tôi lại hỏi một câu.

Thích Lan Tâm vội gật đầu, nói cô ta hoàn toàn làm theo lời tôi nói, không chỉ bảo mẹ cô ta đưa người qua nhà họ Phùng, những chuyện khác cũng đều nói hết với Phùng gia chủ rồi.

“Thích lão gia không ngăn cản à?” Tôi hỏi tiếp một câu.

Thích Lan Tâm nhỏ giọng nói: “Mẹ tôi chắc là lén lút đưa người đi, ông nội tôi lên tầng gác xong trên cơ bản nếu không có người thông báo thì sẽ không ra ngoài.”

“Phiền Thích tiểu thư chị lái xe, tình trạng cơ thể Phùng Quân không ổn.”

Tôi gật gật đầu, mở cửa ghế sau xe, bảo Phùng Quân vào trong trước, còn tôi thì ngồi lên ghế lái phụ.

Thích Lan Tâm bèn đi lái xe.

Một mạch đi về phía nhà họ Phùng, Phùng Quân ở bên cạnh trông quá mệt mỏi, bắt đầu gà gật.

Tôi rút cái bát đồng vỡ vụn từ trong túi ra, nheo mắt nhìn mãi một hồi.

Bát vỡ rồi, đường vân bên trên lại biến mất không thấy nữa.

Có điều nó không còn cái thứ cảm giác nặng trịch đó, hơn nữa cũng không cứa đứt tay tôi nữa.

Bây giờ hồi tưởng lại từng cảnh tượng ban nãy.

Cái bát này, là bởi vì không chứa đựng nổi mệnh của tôi, vậy nên mới vỡ.

Nếu như nó không vỡ, thì sợ rằng lão già đó sau khi khiến tôi bưng lấy nó xong, tôi liền sẽ có một kết cục không khác gì Phùng Quân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận