Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 336: THẰNG NHÃI TẠP CHỦNG, MÀY PHẢI CHẾT!

Không phải tôi không muốn chạy, cũng không phải tôi sợ đến đần người ra.

Mà là bởi thứ lực kéo dưới chân tôi, đúng thật là vừa kỳ dị vừa quỷ quái!

Tôi hự lên một tiếng, co mạnh chân, nhưng vẫn cứ không động đậy nổi.

Cả người toàn là mồ hôi lạnh, sau lưng đã gần như ướt đẫm cả.

Mắt nhìn Liễu Kiến Thụ đã từ trên xà nhà chồm xuống đến trước mặt tôi, con dao mổ lợn sáng loáng kia đang chọc về phía cổ tôi!

Tôi trợn trừng mắt lên, từ bỏ việc tháo chạy, cũng không để ý đến việc cầm lấy thứ gì khác được, mà giật luôn cái hộp gỗ dài đeo trên người, chắn về hướng con dao mổ lợn!

Xoạch một tiếng, con dao mổ lợn đâm xuyên cái hộp gỗ dài, nhưng rồi lại nghe thấy keng một tiếng, bị kẹt thẳng luôn bên trong.

Tôi mừng húm, cái hộp gỗ dài cất Kim toán bàn.

Nó lại cứu tôi một mạng!

Nói thì lâu chứ thực tế rất nhanh, Liễu Kiến Thụ vốn ở thế bổ nhào từ trên xuống dưới, sau khi đâm trượt xong, gã liền vụt nhấc dao, kéo ngược lên trên.

Cả người cũng rơi xuống mặt đất, một tay chống đất, lăn ra phía ngoài bậu cửa.

“La Thập Lục, đừng có để cho đứa bị vong khách nhập giết nhé, thằng già bên ngoài còn đang nhòm kia kìa, tao ra gặp nó tý!” Tiếng chuông giòn tan vang lên, lẫn với tiếng nói của bà cụ Hà vang vọng trong sân.

Cái chân bó của bà cụ bước đi gấp gáp, lại đi thẳng ra khỏi cổng luôn!

Lời của bà cụ thì càng kiến tôi kinh người, bà cụ lại định trực tiếp đi đối phó với lão góa!

Cũng trong giây phút bà cụ Hà bước ra khỏi cổng, chân tôi hóa ra lại có thể cử động rồi.

Lúc này cũng chẳng cho phép tôi phân tâm, lập tức mò lấy búa sắt ra, đặt cái hộp gỗ dài xuống, cũng lấy cái đinh sắt kia ra!

Liễu Kiến Thụ vụt ngừng lại, lật người chồm dậy.

Hai mắt gã đúng là như bị trúng tà vậy, quay đầu chằm chằm nhìn tôi.

Giây tiếp theo, lại chẳng nói lời nào mà tiếp tục lao về phía tôi.

Tay của gã vững đến kinh người, con dao mổ lợn vẫn cứ chọc thẳng đứng về phía cổ tôi!

Lần này tôi không hoảng, mắt nhìn gã đã xông đến trước mặt, chuẩn bị chọc tôi một dao.

Tôi vụt đập mạnh một búa, keeng một tiếng kim loại va đập vang lên.

Đinh sắt vụt một phát chọc vào cổ tay của Liễu Kiến Thụ!

Liễu Kiến Thụ hự lên một tiếng, có điều gã vẫn không buông con dao mổ lợn ra.

Tuy tay bị tôi đập lệch ra rồi, mà gã vẫn cứ dùng lực chọc xuống.

Tôi lách người tránh một phát, cũng phát cáu, cái búa lại đập thật mạnh về phía vai trái của gã!

Rầm một tiếng vang lên.

Liễu Kiến Thụ lảo đảo, loạng choạng lao về phía đầu kia sân.

Nói thì lâu chứ thực tế rất nhanh.

Phùng Bảo gầm lên một tiếng, hắn đột ngột từ trong căn phòng ở bên cạnh lao ra.

Lúc trước bà cụ Hà bảo tất cả mọi người về phòng, Phùng Bảo tất nhiên cũng vào trong phòng.

Mà động tĩnh đánh đấm của chúng tôi không nhỏ, giọng nói của Liễu Kiến Thụ và bà cụ Hà đều rất chói tai, Phùng Bảo đương nhiên không thể không tỉnh!

Đồng thời với việc lao ra ngoài, trong tay hắn còn nắm một cái ghế gỗ, trong nháy mắt đã đến trước người Liễu Kiến Thụ, hắn dùng sức đập một phát lên trên cánh tay của Liễu Kiến Thụ.

Rắc một tiếng giòn giã.

Nguyên cả cánh tay của Liễu Kiến Thụ đều gãy luôn, bất lực rũ xuống.

Con dao mổ lợn kia cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Có điều Liễu Kiến Thụ vẫn không dừng động tác lại, con mắt gã đã trở nên đỏ quạch như máu.

Tay trái cào về phía mặt của Phùng Bảo, có điều vai trái của gã ban nãy bị tôi đập một búa, lúc này tốc độ cũng chậm hơn không ít.

Còn chưa cào đến mặt của Phùng Bảo, Phùng Bảo đã lật tay vung một đấm, giáng thẳng lên trên mặt gã.

Sức của hắn cũng mạnh đến kinh người, một đấm thôi đã khiến Liễu Kiến Thụ ngã ngửa ra sau, một phát bị đấm lăn ra.

Phùng Bảo sải bước lên trước, lại một chân dẫm lên ngực của Liễu Kiến Thụ.

Liễu Kiến Thụ giãy giụa rất hung hãn, nhưng một tay Phùng Bảo đã thành chưởng đao, chặt mạnh một phát về phía cổ gã.

Lập tức, thân người Liễu Kiến Thụ cứng đờ một phát, rồi cả người liền mất ý thức.

“La tiên sinh, có dây thừng không, người này điên rồi...” Mí mắt Phùng Bảo giật điên cuồng, trên trán hắn cũng đã dày đặc mồ hôi lạnh.

Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, tôi vốn còn định lao đến giúp, kết quả Liễu Kiến Thụ đã bị khống chế rồi.

“Phòng chú Văn Tam có!” Tôi vội vàng nói một câu, rồi nhanh chóng lao về phía phòng của Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi ở chung một phòng.

Trong phòng giờ có Từ Lệ Quyên, Chu Ngọc, và cả Hà Thái Nhi.

Thời điểm này, cửa phòng cũng đột ngột bị mở ra.

Từ Lệ Quyên khóc mếu kêu lên một câu: “Đừng đánh Kiến Thụ nữa, nó sắp bị đánh chết rồi.” Vừa kêu, bà ta vừa chạy ra ngoài sân.

Tôi cũng chẳng ngăn bà ta, lúc này Liễu Kiến Thụ đã bị đánh ngất rồi, chẳng gây ra chuyện gì được nữa.

Chu Ngọc cũng hoảng loạn chẳng biết làm sao, đáy mắt cô ta cũng đầy vẻ thương xót, vội vã chạy ra ngoài sân.

“Dì Thái, dây thừng!” Hà Thái Nhi đi ở sau cùng, tôi liền gọi một tiếng.

Bà ta lập tức quay vào trong lấy dây thừng.

Đột nhiên, tôi lại nghe thấy hai tiếng hét của đàn bà cùng lúc vang lên!

Tôi vụt quay đầu lại.

Cảnh tượng trước mắt, khiến tim tôi đập đánh thịch một cái, mặt cũng lập tức biến sắc.

“Phùng Bảo! Tránh ra!”

Câu gào này của tôi, gần như xé rách cổ họng thành lạc cả giọng ra! Như vang dội ở trong sân!

Kẻ khiến Chu Ngọc và Từ Lệ Quyên sợ hãi, là một người đứng ở sau lưng Phùng Bảo!

Kẻ đó hóa ra chính là thằng điên nhà họ Vương.

Tôi vừa nãy quay lưng về phía cổng, Hà Thái Nhi lại đi lấy dây thừng, nên chẳng nhìn thấy gã vào trong.

Gã âm thầm vào trong sân, căn bản không khiến bất kỳ ai trong chúng tôi chú ý đến.

Lúc này, trong tay gã lại còn cầm một cây đòn rồng cực lớn!

Trên đầu cây đòn rồng buộc chi chít không biết bao nhiêu nút dây thừng, bản thân những nút thừng đó lẽ ra phải là màu trắng, nhưng qua năm tháng sử dụng, giờ toát ra toàn một thứ màu đỏ sậm.

Gã vung đòn rồng lên, định đập về phía đầu Phùng Bảo!

Cây đòn rồng này lại còn là cây đòn chính mà thợ khiêng quan dùng, cũng còn được gọi là Trường xích.

Một cỗ quan tài dài hai mét, đòn rồng trước sau phải dài hơn nửa mét so với quan tài, để có thể nâng một cỗ quan tài lên, kích thước dài rộng càng phải lớn hơn mười phân. Gọi là đòn rồng, chứ cũng đã sắp bằng với một cây cột rồi.

Nếu như Phùng Bảo mà bị đập trúng đầu, thì tủy não phải tung tóe ngay tại trận! Lần đó khi chúng tôi đánh nhau với thằng điên nhà họ Vương, tôi, Lưu Văn Tam, Trần mù đều đã từng khổ vì cây đòn rồng này!

Tốc độ phản ứng của Phùng Bảo không hề chậm.

Hắn vụt quay đầu lại, gầm lên một tiếng, một chân đạp luôn về phía ngực của thằng điên nhà họ Vương!

Đồng thời hắn cũng bật luôn sang bên cạnh, mượn lực định chạy thoát.

Thằng điên nhà họ Vương cười gằn một tiếng, cây đòn rồng kia chuyển bổ thành quét, một cú quét ngang như thế, liền trực tiếp đập trúng thắt lưng của Phùng Bảo.

Phùng Bảo hét một tiếng thảm thiết, bị đánh văng ra rìa sân, rồi đập lên bậu cửa.

Hắn gào thét co giật trên đất, người cong lại như con tôm.

Trên trán tôi mồ hôi liên tục túa ra, nhanh chóng chạy về phía Phùng Bảo.

Trong nháy mắt, tôi đã chạy đến trước mặt Phùng Bảo, thời điểm then chốt này tôi cũng chẳng để ý được đến việc khác nữa.

Cái búa trong tay chưa từng bị buông ra, tay còn lại cũng mò lấy Định la bàn!

Vừa nãy tôi cách Phùng Bảo quá xa, nên căn bản không kịp giúp đỡ.

Cũng may chỉ bị đập bị thương, tránh được chỗ hiểm.

Thằng điên nhà họ Vương đột nhiên chằm chằm nhìn lên tay tôi, gã lạnh băng nói một câu: “Định la bàn của cái thằng già kia, mày trấn nổi tao không?”

Giây tiếp theo, gã lại vung đòn rồng lên, lập tức chuẩn bị đập về phía tôi.

Người bị dồn đến đường cùng, hoặc là ngã bệt ra đất, hoặc là liều mạng phản kháng!

Máu trong lồng ngực tôi từ run rẩy kinh hãi, cũng đã biến thành sôi sục bỏng cháy.

“Mạng của mày mất một lần ở nhà tao! Lần này, mày vẫn phải mất tiếp!”

Tôi cũng quát lớn một tiếng, lách người tránh cây đòn rồng, rồi lao về phía gã!

Gã vẫn dùng chiêu ban nãy, chuyển bổ thành quét.

Tôi kinh hãi, đang nghĩ cách tránh né.

Thì đột nhiên, cây đòn rồng lại bị giữ yên không động đậy được nữa!

Vẻ hung hãn trong mắt thằng điên nhà họ Vương càng nhiều hơn, ngoài ra còn toát ra một sự đố kỵ sâu sắc.

“Từ Nương, thằng nhãi tạp chủng này, nhất định phải chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận