Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 597: MƯỜI NGÀY

Lời nói của tôi đột ngột im bặt, tâm trạng cũng nặng trĩu xuống.

Vốn dĩ tôi tưởng là Dương Hưng vì cái chết của Dương Hạ Nguyên mà tìm tới tôi, chuyện nhà họ Thích dây dưa ra một phát, tôi cũng chẳng có thời gian để quản Dương Hưng, chỉ có thể để hắn bị nhà họ Phùng bắt giữ.

Trước đây tuy Thích Lan Tâm có nói, nhà họ Thích sẽ cùng nhà họ Phùng gây áp lực cho nhà họ Dương, người bắt thì cứ bắt thôi, chẳng có vấn đề gì cả.

Nhưng tình trạng bây giờ là Thích Lan Tâm ốc còn không lo nổi mình ốc, phiền phức của nhà họ Thích cũng không phải một chốc một lát có thể giải quyết được.

Nhà họ Phùng muốn bắt giữ Dương Hưng thời gian dài, bản thân việc này cũng không mấy khả năng.

Bây giờ tôi biết được Dương Hưng tới đòi người, trước tiên là biết hắn định tìm ai, đồng thời cũng hiểu được chuyện này không liên quan đến cái chết của Dương Hạ Nguyên.

Đã một khoảng thời gian dài như vậy trôi qua rồi, thủ đoạn che giấu của Đường Đức, đúng thật là không tồi.

Giây phút nghĩ đến đây, tôi gật gật đầu nói: “Được, thế Phùng gia chủ ông sắp xếp đi, tôi bây giờ qua gặp hắn, nếu như không có gì trở ngại, thì thả hắn đi.” Phùng Chí Vinh cũng không nói thêm gì khác, đi lên phía trước dẫn đường cho tôi.

Khoảng tầm vài phút sau, ông ta dẫn tôi tới trong khu tạp viện của nhà họ Phùng.

Bị bắt lại chỉ có một mình Dương Hưng, đám thủ hạ mà hắn đưa tới kia, bị người nhà họ Phùng đánh cho một trận ngay tại chỗ sau đó thả đi luôn.

Những người đó chỉ còn cách về gia tộc nói chuyện, nhà họ Dương cũng mới biết chuyện Dương Hưng bị bắt giữ.

Trong tạp viện có gần chục người nhà họ Phùng canh giữ, sau khi thấy chúng tôi, bọn họ cung kính chào hỏi, rồi dẫn tôi đến trước cửa một gian phòng.

Đẩy cửa ra, tôi liền nhìn thấy Dương Hưng.

Hắn làm gì còn vẻ nghênh ngang vênh váo hai ngày trước nữa, bây giờ đầu tóc bù xù, cả người trông đều vô cùng nhếch nhác.

Trên mặt râu ria lún phún, mắt còn ánh lên chút vằn máu.

“La Thập Lục!” Dương Hưng vụt ngẩng đầu lên, bước về phía cửa.

Mấy người nhà họ Phùng ở bên cạnh liền lên trước, Dương Hưng đột ngột đứng khựng lại.

Hắn nhìn tôi một cách ác liệt, vằn máu trong mắt càng nhiều hơn.

“Phùng gia chủ, tôi nói chuyện riêng với hắn một chút.” Tôi sải bước, đi vào trong phòng trước.

Những người làm của nhà họ Phùng kia thì đưa mắt nhìn nhau.

Phùng Chí Vinh trầm ngâm trong chốc lát, rồi ông ta làm một động tác tay, những người còn lại mới lùi sau, đồng thời kéo cửa lại.

Ánh sáng trong phòng không hề tối, không chỉ có ánh nắng từ cửa sổ hắt vào trong, mà trong phòng còn có ánh sáng đèn.

Dương Hưng lại lần nữa lên trước, hắn vung tay lên, một quyền liền đấm về phía mặt tôi!

Tôi lách người tránh né, Dương Hưng một quyền đấm hụt.

Hắn lật tay lại là một quyền đấm về phía sau gáy của tôi.

Tôi lại né một phát, sau khi tránh cú đấm này xong, tôi nhíu mày nói: “Mày muốn nói chuyện với tao, hay muốn đánh nhau? Nếu như muốn đánh nhau, tao sẽ bảo người nhà họ Phùng vào đây hầu mày đánh.”

“Mày dám nhốt tao được mấy ngày? Mới có hai ngày thôi, mày đã phải tới...”

Chưa đợi Dương Hưng nói hết, tôi đã quay người định rời đi.

Nhà họ Phùng đích thực sẽ đối mặt với áp lực của nhà họ Dương, nhưng nhà họ Dương không còn Dương Hạ Nguyên của hiện tại, nếu định đòi uy hiếp tôi thật, tôi đúng là chẳng có gì phải sợ hết, bây giờ nhốt Dương Hưng hai ngày rồi mà xác thanh thi vẫn chẳng động thủ, việc này đại biểu cho việc tôi chưa chạm phải ranh giới cuối cùng của xác thanh thi.

Tên Dương Hưng này đến giờ vẫn không nhìn rõ thế cục, hắn cũng chẳng biết cái gì cả, thì để hắn tỉnh táo thêm hai ngày nữa.

Lúc đi đến cửa tôi dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Dương Hưng một cái.

Mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, rõ ràng càng phẫn nộ hơn.

“Nói chuyện không?” Tôi lại hỏi một câu.

Ánh mắt Dương Hưng dần dần bình phục một chút, hắn nheo mắt lại, nói từng câu từng chữ một: “Nhược Lâm ở đâu, trả cô ấy lại cho tao, tao về Trần Thương.”

“Món nợ này của chúng ta, sau này tao sẽ tìm mày tính sổ.”

Câu nói này của hắn lại khiến lòng tôi chấn động một phát.

Có điều tôi cũng trực tiếp lắc lắc đầu nói luôn: “Mày tới tìm tao đòi Cố Nhược Lâm? Tao chưa từng gặp cô ta.”

“Từ lần trước sau khi cô ta theo mày rời đi xong, là đã chưa từng gặp lại rồi. Mày tìm nhầm người rồi.”

Thần sắc của Dương Hưng lạnh băng xuống một cách triệt để, hắn chằm chằm nhìn tôi, nói: “Chưa từng gặp? Tao không tin, lúc cô ấy rời khỏi nhà, đã nói với cô tao là, cô ấy phải đi gặp một người.”

“Chú dượng không ngăn được cô ấy, cô ấy lấy cái chết ra để ép, có ngăn cũng không được. Cô ấy ngoài tới gặp mày ra, còn có thể tới Nội Dương làm gì?”

“La Thập Lục, mày không xứng...” Dương Hưng lại một lần nữa mở miệng.

Tôi lắc lắc đầu ngắt lời hắn: “Muốn nói tao không xứng với Cố Nhược Lâm đúng không? Muốn nói tao bất kể thế nào, đều không được coi là một người đường hoàng tử tế?”

“Mày không cần quá lo lắng gì cả, bây giờ mày càng lo lắng, theo tao thấy thì càng nực cười, đường đường là thiếu gia của một gia tộc lớn, mà tìm đến trước mặt thằng Âm sanh tử tao đây đánh ghen? Thế thì mày lại coi là loại người gì vậy?”

Nói ra câu này xong, nội tâm tôi thoải mái hơn không ít.

Lắc lắc đầu tôi tiếp tục nói: “Lấy cái chết để ép? Dương Hưng, đừng đánh giá cao tao quá, cũng đừng có đánh giá thấp Cố Nhược Lâm, cô ta biết chọn lựa.”

“Mày lẽ ra phải biết rõ hơn tao, lựa chọn này... Cô ta đã sớm đưa ra quyết định rồi.”

Nói hết xong, tôi quay người kéo cửa ra luôn.

Sắc mặt Dương Hưng vẫn mưa nắng thất thường, có điều cũng không lập tức mở miệng nói nữa.

“Tin hay không tùy mày, mày cũng có thể cứ bám theo tao, chuyện này tao không cần thiết phải lừa mày.” Tôi ra hiệu cho Dương Hưng có thể ra ngoài.

Phùng Chí Vinh đang đợi ở ngoài sân, mấy người làm bên cạnh kia định đi qua, cũng bị Phùng Chí Vinh ngăn lại.

Cuối cùng Dương Hưng giọng khàn khàn mở miệng nói: “Vậy cô ấy sẽ đi đâu được? Thành phố Nội Dương, cô ấy chẳng có chỗ nào để đi nữa.”

Tôi nhắm mắt lại một phát, bình thản trả lời: “Không biết.”

“Mày...” Giọng của Dương Hưng rõ ràng lại trở nên nóng nảy, có điều giây tiếp theo, hắn lại nhịn lại.

“Nếu mày lừa tao, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, thì hậu quả mày không gánh vác nổi, tao sẽ còn tới tìm mày.” Dương Hưng bước ra phía ngoài.

Tôi không tiếp lời,chỉ có điều tôi hiểu rõ, hắn chắc chắn sẽ còn tới tìm tôi nữa.

Bất kể Cố Nhược Lâm thế nào, chuyện của Dương Hạ Nguyên hắn kiểu gì cũng sẽ biết, giữa chúng tôi kiểu gì cũng có một việc cần giải quyết, cần có một câu trả lời.

Chỉ là, vụ này tôi lại chẳng có thời gian dùng Dương Hưng để dụ xác thanh thi ra.

Tư duy chỉ trong nháy mắt, Dương Hưng đã đi đến giữa sân.

Còn tôi thì lại nghĩ tới một cơ hội, trực tiếp mở miệng nói: “Dương Hưng, mười ngày sau, nội lưu sông Dương, cạnh nhà họ Cố, mày tới tìm tao.”

Dương Hưng chỉ dừng lại một chút, rồi liền rời đi luôn.

Tôi cũng bước ra khỏi phòng, Phùng chí Vinh đi tới trước mặt tôi, ông ta vẫn thở dài một tiếng lắc lắc đầu nói: “Động tĩnh lần này của nhà họ Dương tương đối lớn, đúng thật là định liều chết với nhà họ Phùng, La tiên sinh, xin lỗi.”

Tôi cười cười, nói không sao, vốn đã là không thể giam giữ một người được, Dương Hưng có phải là vong khách đâu.

Có điều Phùng Chi Vinh lại rất thắc mắc, nói: “Điều tôi không hiểu là, việc hắn đến tìm cậu đòi người xuất hiện hiểu lầm, chuyện này bất kể có giải thích rõ ràng hay không thì hắn cũng đã đi rồi, mười ngày sau cậu đòi gặp hắn? Tại sao?”

Tôi lắc lắc đầu nói với Phùng Chí Vinh, gặp hắn là có một dự định,tôi không thể nói được. Ngoài ra tôi còn cần gặp một người.

Phùng Chí Vinh hỏi: “Người mà hắn tìm?”

Tôi lắc đầu nói không phải, mà là cái người đang bám theo tôi.

Nói xong câu nói này, tôi bất thình lình cảm giác sau lưng có chút nổi da gà.

Tiếng ken két vọng lại, tôi vô thức quay đầu.

Cánh cửa gian phòng ban nãy đang từ từ khép lại. Bên trong khe hở, tôi lờ mờ nhìn thấy một con mắt đang nhìn tôi.

Con mắt đó ánh lên ánh sáng xanh.



[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc, ngày mai tiếp tục. Viết xong phần này tôi sẽ viết lồng các câu chuyện phong tục tập quán vào. Thói quen của lão La, mạch truyện chính kèm với phong tục tập quán, bây giờ bắt đầu lấp các hố lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận