Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 994: KIM THẦN THẤT SÁT TÁNG

Lúc khoảng hơn hai giờ chiều, tôi và Phùng Quân tới Phượng Hoàng Uyển.

Lúc nhìn thấy Ngô Mậu trong nhà y, y vẫn đang ngồi ở phía sau cái bàn trà làm từ gốc cây đó thưởng thức trà.

Thái độ của Ngô Mậu, rõ ràng có chút thay đổi so với trước, hòa nhã hơn không ít.

Y mặt mày tươi cười rót đầy chén trà cho tôi, bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tôi cũng không cầm chén trà, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với Ngô Mậu, một bộ phận công chuyện tôi đã xử lý xong rồi.

Bây giờ tôi có một khoảng ngắn thời gian nhàn rỗi, lúc tối nay, tôi liền sẽ đi giải quyết quan tài Ương sát Trạch hung, đem nó đi an táng.

Tôi hy vong Ngô Mậu thu xếp chuẩn bị một chút, ngày mai tôi bèn dự định xuất phát, đi tìm cái xác kỳ thi mà y nói.

Trong mắt Ngô Mậu, lập tức lóe sáng.

Y liên tục gật đầu nói: “La tiên sinh, cậu là một trong số cực ít người sắp xếp công việc một cách trình tự rõ ràng mà tôi từng gặp, hiệu suất xử lý công việc của cậu, cũng nhanh đến kinh người.” “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đích thân giao tiếp với La tiên sinh, tôi cũng rất khó tin rằng La tiên sinh còn trẻ như vậy, mà đã có thủ đoạn lợi hại mức này.”

Ngừng lại một chút, Ngô Mậu lại cười cười nói một câu: “La tiên sinh đối đãi với tôi thành khẩn, tôi đương nhiên cũng không thể quá không biết điều, sáng hôm nay người của nhà họ Phùng và nhà họ Thích bèn đã gặp qua cha mẹ già của tôi rồi, hoàn toàn làm theo yêu cầu của tôi, thậm chí còn đưa thêm một món tiền, cha mẹ già của tôi rất vui mừng, tôi bèn bảo nhà họ Phùng đem quan tài mà La tiên sinh để lại tới bên chỗ tôi rồi.”

Những lời này của Ngô Mậu, lập tức khiến đầu mày tôi nhíu lại một phát.

Bởi vì sự việc này, Phùng Chí Vinh không hề bảo với tôi, Thích Lan Tâm cũng không hề nói.

Nụ cười trên mặt Ngô Mậu không giảm, lại nói một câu: “La tiên sinh vẫn còn chưa biết, đây cũng là do tôi khẩn cầu Phùng gia chủ, Phùng gia chủ dù gì cũng là chủ một gia tộc, có thể nhìn ra được tôi sẽ không nói dối.”

Nói đến đây, Ngô Mậu mới bảo, chuyện của Ương sát Trạch hung y sẽ xử lý giải quyết, việc tôi làm đều là “việc đại sự”, y bèn không thêm rắc rối cho tôi nữa.

Tôi nghe ra được, Ngô Mậu đặc biệt nhấn mạnh giọng ở ba chữ “việc đại sự” này.

Còn cả sự thay đổi thái độ của y, lập tức khiến trong lòng tôi có vài phần suy đoán.

Tôi hơi nheo mắt lại, bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.

“Xem ra Ngô tiên sinh ban đêm không thích ngủ, đêm ngày hôm kia, qua sông Dương xem cảnh sông rồi nhỉ?”

“Bản thân tôi thường ngày uống trà không ít, đương nhiên ngủ muộn, ngẫu nhiên lang thang, ngẫu nhiên xem xét.” Ngô Mậu không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.

Việc này khiến trong lòng tôi, không khỏi lại thêm vài phần nghiêm túc đối với y.

Tôi không tiếp tục hỏi thêm Ngô Mậu đi đâu, mà trực tiếp bảo Ngô Mậu kể với tôi, về hiểu biết của y đối với vùng đất chỗ xác kỳ thi đó, tôi cũng cần có một chút nhận thức.

Ngô Mậu suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: “Tôi biết kỳ thực không nhiều, vẫn là bởi vì sau khi sư phụ tôi mất tích xong, tôi mới muốn qua chỗ đó.”

“Sư phụ?”

Lúc nghe đến đây, sắc mặt tôi càng ngưng lại một phát.

Có điều nhìn tuổi đời của Ngô Mậu, tôi dẹp bỏ ý nghĩ liên tưởng đến Tưởng Bàn.

Xem xét căn cứ theo thời gian, Tưởng Bàn sớm đã chết ở đó vào một hoa giáp trước rồi.

Ngô Mậu cười cười nói: “Cái thói quen sưu tầm này, là tôi kế thừa từ chỗ sư phụ tôi đấy, nhiều năm trước ông bèn từng qua chỗ đó, bao nhiêu năm rồi đều không chút tin tức, nhất định sớm đã mạng bỏ hoàng tuyền, những năm nay, chỗ đó không biết đã chết bao nhiêu Phong thủy tiên sinh rồi, Âm dương tiên sinh xem ra chắc cũng không phải con số ít, La tiên sinh, tôi có chút giấu giếm, có điều bây giờ cũng đã nói rõ rồi.”

Tôi gật gật đầu, không hề truy cứu thêm về sự việc này, mà ra hiệu cho Ngô Mậu tiếp tục nói.

Ngô Mậu chỉ nói ra bốn chữ.

“Kim Thần Thất Sát.”

Mặt tôi đột ngột biến sắc.

Ngô Mậu không tiếp tục mở miệng nữa, tôi ngồi trên ghế trước bàn trà, cũng không nói một lời y hệt.

Kim Thần Thất Sát (金神七杀), là một dạng táng pháp cực kỳ đặc thù, lại gọi là Kim Thần Thất Sát (金神七煞), là một dạng Hung táng hiếm gặp!

Trong trạch kinh có ghi chép, kẻ Kim Thần, Thái Bạch tinh, bách thú Thần, chủ can qua tang loạn, lũ hạn ôn dịch, nơi táng kỵ xây thành trì, cung thất, lầu các, lâm viên, khởi công cất dầm, xuất quân chinh phạt, di dời cưới gả, đi xa nhậm chức.

Kẻ phạm Can Thần, đáng xé xác đột tử mà chết, chịu khổ ngũ mã phân thây.

Cũng chính là nói, chỉ cần dùng chỗ của Kim Thần Thất Sát táng pháp, liền có lượng lớn sự việc là kiêng kỵ, một khi làm rồi, bèn nhất định sẽ gây ra quật ngược của phong thủy.

Trong số những kiêng kỵ đó, trên tới cuộc sống thoát tục của vương công quý tộc, dưới đến xuất giá bình thường của bách tính, toàn bộ đều bao gồm bên trong.

Đây chỉ là ảnh hưởng bên ngoài của phong thủy, bên trong phần mộ, còn sẽ có cạm bẫy cực kỳ phức tạp.

Cũng giống như lần đó ở quần thể núi Nam Sơn, dưới đất Âm long luôn di động bất cứ lúc nào, thậm chí đưa theo cả quan quách cẩm thạch trắng của Xác âm luyến dương vậy.

Mộ táng của Kim Thần Thất Sát cũng sẽ di động, Giáp Kỷ, Ất Canh, Bính Tân, niên phận khác nhau, quan quách nhất định cũng sẽ ở vị trí khác nhau.

Hơn nữa, mộ dữ táng xác dữ!

Đây còn không phải là trấn xác, mà chính là nơi dưỡng xác!

Chẳng trách những năm này lại chết bao nhiêu người như vậy.

Táng pháp Kim Thần Thất Sát quá dữ, có thể làm ra được cũng cần tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, tôi còn tưởng rằng sẽ chỉ có trong ghi chép của Trạch kinh, không ngờ rằng trên đời này lại đúng là tồn tại thật.

Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Tưởng Bàn đi tới đó, xác suất lớn là bởi vì Lý Âm Dương, còn Lý Âm Dương thì sao? Ông ta chắc chắn không có sở thích sưu tầm xác chết, trong phần mộ đó, có thứ gì có thể thu hút Lý Âm Dương?

Tư duy đến đây, tôi dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn tạp khác, sau khi đứng dậy, thận trọng nói: “Ngô tiên sinh, tôi đích thực cần làm không ít công tác chuẩn bị, chỗ đất mộ dữ táng xác dữ này, một khi không cẩn thận, liền sẽ mất mạng.”

“Vị trí đại khái, bèn đợi Ngô tiên sinh ngày mai tới nhà họ Phùng rồi thông báo tôi sau đi, chúng ta tạm thời định vào ngày mai xuất phát, thế nào?”

Ngô Mậu cũng nắm tay bao quyền với tôi, gật đầu nói: “La tiên sinh nhanh người nhanh miệng, tôi ngày mai sẽ tới nhà họ Phùng đúng giờ.”

Sau khi từ nhà Ngô Mậu rời đi xong, tôi không nhìn thêm căn biệt thự kia của Dư Sơn, tất cả mọi chuyện đợi sau khi tôi về xong rồi xử lý ổn thỏa sau.

Trên đường về nhà họ Phùng, tôi bèn nói miệng, bảo với Phùng Quân những thứ đợi lúc nữa cần đi chuẩn bị cho tôi.

Trong những thứ này, không chỉ bao gồm những đồ vật thông thường như máu gà, máu chó, chu sa, mà còn có nguyên liệu vẽ Ngũ đế Phong táng phù cần dùng đến.

Lúc bàn giao gần như rõ hết xong, cũng đã về đến nhà họ Phùng rồi.

Phùng Quân vội vàng lái xe rời đi, tôi vào trong khu nhà xong, liền lại đi thẳng qua hậu viện.

Trong hậu viện không chỉ có một mình Liễu Dục Chú, mà còn có ba vị sư thúc bá của gã.

“Liễu đạo trưởng, có thể dời bước nói chuyện được không?” Tôi dừng lại ở cổng, lên tiếng chào hỏi với Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú được cái cũng dứt khoát, trực tiếp theo tôi ra khỏi hậu viện.

Trên con đường cạnh rừng tre bên cạnh, tôi nói với Liễu Dục Chú về những tình hình mà Ngô Mậu kể với tôi, cùng với tồn tại của hung táng Kim Thần Thất Sát này, sau khi lưỡng lự, tôi mới hỏi Liễu Dục Chú, gã liệu có cần suy nghĩ lại một chút xem có cần đi với tôi hay không?

Nhưng Liễu Dục Chú lại nhíu mày, gã nhìn tôi một cái đầy sâu xa, nói: “La Thập Lục, cậu có một thói quen không hay, cậu muốn bảo vệ tất cả mọi người, nhưng tất cả mọi người, là cậu có thể bảo vệ được à? Huống hồ, vấn đề an toàn, không cần cậu tới lo lắng nhắc nhở tôi.”

“Mộ dữ táng xác dữ, tôi đúng là muốn xem xem xác dữ đến mức nào, cái mộ đó tồn tại đều gây họa một phương, nhất định là cần diệt trừ tận gốc, xác dữ, trảm đi là xong, sợ nó làm gì?!” Nói rồi, Liễu Dục Chú vụt hất ống tay áo, đạo bào rung lên phần phật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận