Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1070: ÁC MỘNG

Hình nhân giấy này, đều là một số trinh nữ...

Cửa một gian phòng của tầng hai đang để mở, tôi nhanh chân đi về phía bên đó.

Đợi đến trước cửa phòng, nhìn vào trong một cái, phát hiện đây là phòng ngủ.

Giường chiếu gọn gàng sạch sẽ, mà ở ban công lại có một chiếc ghế dựa, trên ghế phủ một tấm thảm, bên trên tấm thảm đó dường như đang nằm một người, chỉ có điều vị trí đầu, bị một chiếc mũ che lại...

“Dư Sơn.” Dừng bước ở cửa, tôi trầm giọng mở miệng, trên mặt không chút gợn sóng.

Bên trong căn biệt thự này không thể nào có người khác, chỉ có duy nhất một người chết, đó chính là Dư Sơn.

Trên ghế dựa không hề có tý chút động tĩnh nào, “Dư Sơn” dường như không muốn đếm xỉa đến tôi.

“Người chết như đèn tắt, anh bị hành hạ rất lâu rồi, Ngô Mậu đã chết, anh nên lên đường rồi.” Tôi lại lần nữa mở miệng, nhưng trên ghế dựa vẫn không có động tĩnh.

Tôi nhấc chân đi vào trong, hiện giờ quỷ quái ở mức độ này của Dư Sơn, cho dù là xác sống phá sát, đối với tôi mà nói đều không có bất cứ uy hiếp gì, dùng bừa một tờ trấn sát phù được vẽ sẵn đều có thể trấn được, rồi lại sắp xếp một Phong thủy sư của thành phố Nội Dương, đưa hắn táng vào một khu đất phong thủy, cũng có thể yên ổn đi đầu thai.

Chỉ có điều tôi vừa đi vào trong mấy bước, liền phát giác ra có chút bất thường, sau lưng dường như có một cảm giác bị nhìn chằm chằm, khiến người ta cảm thấy đứng ngồi không yên.

Hơn nữa cái cảm giác đó, khiến tôi cảm giác toát lên vẻ chán ghét.

Đương nhiên, là cảm xúc chán ghét do tôi dâng lên!

Tôi nhanh chóng ngoảnh đầu, nhưng lại nhìn thấy ở vị trí góc tường phía bên phải, hóa ra đang đứng một “người”!

“Người” này cao khoảng chừng trên dưới một mét, không phải là người thật, nhìn chất liệu giống như là người gốm, được làm sinh động như thật...

Hơn nữa trong tay nó đang giữ một tờ phù, chỉ có điều bây giờ tờ phù đó chỉ còn lại nửa dưới...

“Ngô Mậu...” Mí mắt tôi hơi giật, bởi vì cái người gốm này, hiển nhiên là mang diện mạo của Ngô Mậu.

Ngô Mậu hóa ra dùng bản thân làm trấn vật, để trấn Dư Sơn?!

Tôi không lập tức tới ban công, mà quay người đi đến cạnh người gốm Ngô Mậu.

Lúc này người gốm chỉ có bề ngoài trống rỗng mà không có thần thái.

Trong Âm thuật đích thực có nói đến việc này, người mệnh số càng mạnh, dưới một thiết kế hợp lý, đích thực sẽ trở thành trấn vật.

Bèn giống như Dương Hạ Nguyên dùng da người bọc lấy một bức tượng gỗ, lại viết sinh thần bát tự của mình lên trên lưng nó, đặt nó ở Song long hộ liễn bên ngoài đạo trường Hạ Nguyên Lục thập Tiên mệnh, liền thành trấn vật.

Máu của đạo sĩ có thể trấn xác, đạo sĩ thì càng là trấn vật trực tiếp.

Âm dương tiên sinh thì càng là như vậy...

Chỉ có điều, người sau khi chết đi, kiểu trấn vật này liền sẽ dần mất tác dụng, mạng đã chẳng còn, thì còn nói gì đến mệnh số mạnh hơn?

Còn về nửa đạo phù trong tay người gốm Ngô Mậu, cũng dạng như một loại phù khế ước.

Tuy rằng chỉ còn lại nửa tờ, nhưng trong Trạch kinh, lại có phương pháp vẽ hoàn chỉnh, chỉ cần nhìn thấy nửa tờ, tôi liền biết được toàn bộ.

Dạng phù này có tác dụng cắt đất làm mộ, có thể giới hạn Âm trạch, phần mộ, quỷ quái cấm ra cấm vào.

Phù chỉ còn lại nửa đạo, rõ ràng là sau khi Ngô Mậu chết mệnh số tiêu tan, Dư Sơn đã phá nó rồi...

Sau lưng truyền lại gió lạnh âm u, giống như có người đang phả hơi bên tai tôi vậy.

Tôi mặt không biến sắc, đột ngột quay đầu lại.

Rèm cửa của ban công đang bị gió thổi không ngừng đung đưa, hơn nữa rèm cửa vốn được kéo ra, lúc này hóa ra đều bị thổi đóng lại rồi.

Ở phía sau rèm cửa, còn có một bóng người, dường như đang run rẩy, giống như muốn chui vào trong vậy...

Tôi sẵng giọng quát một tiếng: “Dư Sơn, anh còn bày trò ra vẻ với tôi, bèn sẽ đánh mất cơ hội có thể đi đầu thai của anh, giữa tôi với anh đích thực có nhân quả, có điều từ sau khi tôi nói những lời đó với anh, bản thân anh lựa chọn xong, nhân quả này đã mỏng manh rồi, tiễn anh lên đường, bất luận là siêu độ anh cũng được, hay là đánh tan hồn phách cũng xong! Đều là phương pháp chấm dứt của tôi!”

Cái bóng người đó ngồi trên ghế dựa, chỉ nhìn thấy được một nửa.

Đột nhiên, tiếng khóc thút thít truyền lại, tiếng khóc đó là thanh điệu đàn bà, có điều lại toát lên đôi chút giọng đàn ông, cảm giác bi thương càng mạnh hơn.

Giây tiếp theo, hắn từ trên ghế dựa bước xuống, cái bóng lộ hết ra ngoài hóa ra lại là của một người đàn bà!

Mặt tôi hơi biến sắc, đạp bước lên trước, rất nhanh tôi liền tới bên rìa ban công, một phát liền lật rèm cửa ra.

Trên ghế dựa trống trơn, tấm thảm lật sang một bên, mà bên trên lan can của ban công, người đang đứng hóa ra lại là Trần Dung Dung.

Lúc này Trần Dung Dung vẫn đang khóc, nhưng ánh mắt cô ta thì lại không giống như một người đàn bà, cái tiếng khóc đó càng giống như là đàn ông.

“Mày tại sao, không quản tao thêm chút?!” Tiếng chất vấn the thé và toát đầy oán khí, từ trong miệng Trần Dung Dung phát ra!

Lúc này trời đã hoàn toàn tối hẳn, ánh trăng rắc lên trên người Trần Dung Dung, cái bóng của cơ thể cô ta, thì lại lúc ẩn lúc hiện, giống như sẽ biến mất bất cứ lúc nào!

Đầu mày tôi nhíu chặt, đang định mở miệng.

Giọng của Trần Dung Dung càng giống như đàn ông hơn, cô ta gần như đang gào thét: “Phàm là mày quản tao thêm một tý, còn đĩ này bèn đã không làm như vậy!”

Bốp!

Trần Dung Dung giơ một tay lên, tát thật mạnh một phát lên trên mặt mình, lập tức một vết bàn tay đỏ au xuất hiện.

Trần Dung Dung điên cuồng tiếp tục tự tát vào mặt mình, trong âm thanh bôm bốp, nửa khuôn mặt của cô ta đều sưng đỏ lên, thậm chí khóe miệng đều đang rỉ máu!

“Con đĩ! Đáng chết! Cắm sừng! Mày đáng chết nhất!”

Âm thanh chửi bới đó ngày càng mất đi lý trí, đồng thời trong đó còn xen lẫn với tiếng đàn bà khóc.

Trong tiếng khóc này còn toát lên vẻ run rẩy bất an, toát lên sự khiếp hãi, thậm chí tôi còn nghe thấy xen lẫn với một tiếng cứu mạng rất yếu ớt...

Tôi một phát liền hiểu ra, Trần Dung Dung vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo đấy.

Đây mới là sự tra tấn dày vò nhất... Tỉnh táo bị nhập vong, cho dù là không chết, đều sẽ là ác mộng và tổn thương cả một đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận