Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1163: TÁNG LẦN BA

Tôi lắc lắc đầu nói: “Dù gì cũng là bố cục phá vỡ Thủy long mạch của bản thân sông Thiên Khiếm, trên Phong thủy cũng là một việc tổn Âm đức, đám người Lại Văn này, đào phần quật mộ, trong tay dính đến bao nhiêu mạng người như thế, để bọn chúng kích nổ phá núi là được, bèn không thể để Thanh Sơn tiền bối tới động thủ nữa.”

Lời của tôi vừa dứt, Dương Thanh Sơn bèn gật gật đầu, nói: “Sau khi nổ phá núi xong, cậu bèn bắt đầu đào mộ, hắn là sư tổ của cậu, về tình về lý, mộ táng này đều nên là cậu đào.”

“Vâng!” Tôi trịnh trọng trả lời.

Cùng lúc này, tôi lấy pháo tín hiệu mà Lại Văn đưa tôi ra.

Liên tục hít thở sâu tận mấy lần, tôi mới chọn ra một tảng đá hơi bằng phẳng để nó lên trên, tiếp đấy tôi lại tìm thấy dây ngòi châm đốt.

Khói mù màu trắng tỏa ra mùi thuốc nổ nồng nặc.

“Vèo!” một tiếng, pháo tín hiệu bắn thẳng lên trời!

Âm thanh điếc tai, cùng với việc pháo tín hiệu bay lên không trung, không ngừng vang vọng trong vùng núi, sau khi nó đến giữa không trung xong, bùm một tiếng, liền trực tiếp nổ tung ra!

Tuy rằng lúc này nắng mặt trời rất mạnh, ánh sáng của pháo tín hiệu không bắt mắt, nhưng âm thanh thì đã đủ để coi thành tín hiệu rồi!

Tôi nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt và sự chú ý đều xuyên qua vị trí khe hở của rừng cây, nhìn sang đám người Bàng Giang ở trên dãy núi phía bên kia.

Tôi vẫn cứ chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.

Có điều lúc này, đám người Bàng Giang rõ ràng đã bắt đầu có động tác hành động rồi.

Chắc là Lại Văn ở phía dưới đã phát tín hiệu rồi.

Tâm trí tôi nghiêm trọng, sức chú ý không dám phân tán một tý chút nào.

Thời gian cũng giống như bắt đầu trở nên cực kỳ chậm chạp...

Tôi nhìn hình bóng đám người Bàng Giang dịch chuyển trên dãy núi, hoặc là mười phút, lại hoặc là thời gian càng ngắn hơn.

Đám người Bàng Giang bắt đầu rời khỏi vị trí vốn có, rất nhanh liền đến vị trí mà tầm mắt tôi không nhìn thấy...

Lại tiếp đó, bèn là một tiếng “sét lớn” tự nhiên nổ ầm lên!

Cái âm thanh đì đùng đó, không chỉ là đinh tai nhức óc, mà còn càng xuyên thấu trời xanh!

Đến cả thân núi dưới chân tôi, cũng đều hơi hơi trở nên rung lắc!

Tôi nhìn thấy một cách cực kỳ rõ nét, dãy núi phía bên kia đó, vị trí mà lúc trước đám người Bàng Giang đứng, nổ tung lên một đám lửa ngút trời!

Chẳng biết bao nhiêu đá sỏi bắn tung, khói bụi trong nháy mắt bao trùm thân núi chỗ đó!

Rồi giây tiếp theo, cùng với việc khói bụi tiêu tan, một dòng nước chảy cực lớn từ vết nứt trên dãy núi, lao thẳng xuống dưới thung lũng tách giãn!

Cái khoảnh khắc đó, bèn là yên tĩnh đến cực điểm.

Kéo dài khoảng chừng nhiều giây sau, liền là một tiếng nước ầm ầm truyền vào trong tai.

Vốn dĩ chỗ thân núi bị nổ phá không lớn, có điều sau khi dòng nước chảy đổ vào xong, liền trực tiếp xối ra một chỗ hổng khổng lồ.

Nước sông Thiên Khiếm cuộn trào không ngừng đổ xuống phía dưới, dòng nước sau khi xối vào bên trong thung lũng tách giãn, bèn là chỗ mà tôi không nhìn thấy nữa.

Đồng thời, tôi cũng không nhìn thấy những vị trí còn lại của dãy núi ở mạn bên kia, cũng chẳng biết đám người Bàng Giang thế nào rồi, có bị cuốn vào trong khe đá hay là dòng nước sông hay không.

Còn về Lại Văn, ả chắc là trước khi kích nổ thì đã chẳng còn ở dưới đáy thung lũng nữa rồi.

Ả đàn bà này bụng dạ thâm trầm, nếu như lúc thuật Dương toán của tôi còn chưa lĩnh ngộ thấu triệt mà gặp phải ả, chắc chắn sẽ dính chiêu của ả, còn ả bây giờ thì lại đang đi theo toan tính của tôi.

Tôi qua đây tiêu tốn mất nửa buổi đêm, cộng thêm nguyên một buổi sáng, Lại Văn cho dù là thân thủ giỏi hơn tôi, ả cũng tuyệt đối không nhanh hơn được bao nhiêu.

Lúc này đã là hơn bốn giờ chiều, dòng nước chảy khổng lồ thế này, nhất định có thể đổ đầy phần dưới của khe nứt, khi dòng nước đầy tràn ra ngoài, bèn chính là thời khắc bố cục Phong thủy thay đổi!

Lúc tôi an táng Lý Âm Dương, ả cũng không kịp tới đây, sẽ không tạo thành biến số khác.

Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt tôi rời khỏi chỗ dòng nước chảy.

Từ trong ba lô leo núi lấy xẻng gấp xuống, tôi hít sâu một hơi, nhìn quét sườn núi sau lưng.

Tôi không dùng Định la bàn định vị, lúc này Dương Thanh Sơn ở ngay bên cạnh, kim chỉ của Định la bàn chắc chắn sẽ bởi Dương Thanh Sơn mà bị ảnh hưởng.

Hoàn toàn dựa vào lý giải đối với thuật Phong thủy, tôi chọn trúng một vị trí hạt nhân trung tâm nhất ở sườn núi của núi Lũng này, rồi mới bắt đầu đào bới.

Tôi vừa đào bới, vừa nghĩ ngợi, đồng thời trong đầu cũng không ngừng suy diễn.

Táng Lý Âm Dương, không thể nào chỉ an táng một cách đơn giản.

Tính cả việc bản thân ông ta cầu ác táng mình vào trong quan tài gỗ Ngũ quỷ, lại đến khi ông ta bị ông nội tôi đào ra, táng vào trong mộ tổ nhà họ La, rồi tới hôm nay tôi chuẩn bị táng ông ta, đã coi là lần táng thứ ba.

Lần hai hạ táng, ông nội tôi dùng phương pháp Tiểu táng lợi phương, đồng thời cũng vẽ Thù thư thần phù trong Địa tướng Kham dư.

Tiên sư lặc lệnh trong Thù thư thần phù, trấn khí chư phương, định mộ người chết.

Lần này tôi táng ông ta, chỉ có thể dùng táng pháp càng tốt hơn, đây là lễ nghĩa, đồng thời cũng là vì để càng phù hợp với Phong thủy của nơi này hơn.

Tốc độ đào bới của tôi không chậm, đồng thời cũng đang đo đạc độ sâu đào xuống.

Rất nhanh, suy diễn của tôi bèn đã có một kết quả.

Tôi cần dùng Cải chính đại táng làm phương pháp Lập quyển, viết Phù khế nước, vạch địa giới cho Lý Âm Dương, lại dùng phương pháp Đình dịch táng quan tài.

Hai dạng táng pháp này, đã mạnh hơn nhiều so với Tiểu táng lợi phương mà năm đó ông nội tôi dùng.

Có đều phù áp quan, tôi vẫn cứ quyết định sử dụng Thù thư thần phù.

Cũng chỉ có đạo phù này, mới đủ lớn, mới đủ nặng! Ở trên Đại long mạch này, công hiệu mới càng to lớn.

Nghĩ rõ những điểm này xong, tốc độ động tác tay tôi càng trở nên nhanh hơn, đồng thời hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Thanh Sơn tiền bối, phiền tiền bối một chuyện, trên núi này nhất định có gỗ bách, tôi cần một tấm gỗ do lõi cây gọt đẽo mà thành, nặng sáu cân, dài chín thốn, rộng một thốn bốn phân.”

“Lại lấy một miếng lõi cây liễu, đủ để vẽ một tấm phù khế ước là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận