Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 244: TRẤN CỤC PHONG THỦY THẤU ĐỊA LỤC THẬP LONG

“Gây họa rồi? Vớt có mấy cái trấn vật thôi, gây họa gì được?”

“Có phải là vớt tổ tông của đám quỷ nước đấy lên đâu, chúng nó lại bò được lên bờ để chỉnh chúng ta chắc? Lần trước chú còn đâm chết cái con già nhất trong đám đấy kia kìa.” Biểu cảm của Lưu Văn Tam, rõ ràng là cho rằng tôi đang chuyện bé xé ra to.

Sau đó lão hỏi tôi, mấy chữ này đại biểu cho cái gì, cũng bảo tôi đừng có hoảng hồn như thế, binh đến có tướng chặn nước tới có tường ngăn.

Hơn nữa chúng tôi cũng đã biết làm cách nào để giải quyết tai họa của việc trâu sắt đâm vào đập, thì cần gì phải lo lắng vì mấy cái trấn vật này?

Tôi không nói gì, cứ cúi đầu nhìn phần đế của mấy bức tượng trấn vật kia.

Hồi lâu sau, cũng đã nén được sự hoảng sợ trong lòng lại, thở hắt ra một hơi dài, nói.

“Đây không phải là loại trấn vật đơn giản, tối qua cháu không nghĩ sâu xa như thế, vì dù sao thì đại bộ phận trấn vật cũng đều chỉ mang tính tượng trựng, chỉ là không ngờ rằng, mấy cái thứ này hóa ra lại có sự bày bố.”

“Thập Lục, đừng quản chú Văn Tam mày, lão là loại lỗ mãng, mày cứ nói kỹ ra xem.” Hà Thái Nhi rõ ràng trịnh trọng hơn nhiều.

Phùng Chí Vinh cũng có đôi chút căng thẳng.

Tôi ngừng lại một chút, chỉnh xuôi mạch tư duy, trầm giọng nói: “Mấy chữ này, là bảy trong số hai mươi bốn thế núi, âm dương phân biệt, nếu như cháu đoán không nhầm, thì những trấn vật có chữ này, tổng cộng có hai mươi tư cái.”

Lưu Văn Tam hơi nhíu mày lại nói: “Thập Lục, tuy là chú không đếm, nhưng dưới đó chắc chắn không chỉ mỗi hai mươi bốn cái.”

Hà Thái Nhi lại dùng cùi chỏ huých Lưu Văn Tam: “Bảo ông im mồm một lúc cơ mà, Thập Lục đã nói xong đâu.” Ánh mắt của Lưu Văn Tam cũng dồn hết lên người tôi.

“Chú Văn Tam, cháu chỉ nói là có khắc mấy chữ này thì gồm hai mươi tư cái, dưới đáy sông tất nhiên là còn có các trấn vật khác.”

“Hai núi năm phân vị, tương ứng với nó, chắc là còn sáu mươi trấn vật khắc các chữ khác nữa, ứng với sau mươi Tiên Mệnh.”

“Đây có lẽ là thủ đoạn vị tiền bối đời trước để lại khi xây dựng đập sông Dương.”

“Trấn vật lấy huyệt nguồn một chỗ nào đó dưới đáy sông Dương làm hạt nhân, lấy hai mươi bốn hướng núi làm bố cục, trong đó ở vòng trong cùng có sáu mươi Tiên mệnh, hình thành Trấn cục phong thủy Thấu địa Lục thập long!”

“Sông Dương là phân nhánh của Huyền Hà, Huyền Hà nhiều phù sa nhiều lũ lụt, nếu như trị thủy không tốt sẽ khiến dân chúng lầm than, dưới sông Dương có trấn cục phong thủy này sẽ giúp mưa thuận gió hòa! Bây giờ trấn cục Thấu địa Lục thập long này loạn rồi, phá vỡ địa khí, nên sông Dương mới xảy ra chuyện.”

“Chỉ có điều đây rốt cục là do trâu sắt gây ra,do núi Nội Dương gây ra, hay là điềm báo việc nạn lũ lụt sắp đến, việc này chẳng nói rõ ràng được.”

Vấn đề này cũng giống như có gà trước hay có trứng trước vậy, chỉ có thể nói là đều có liên quan, chứ không thể nói chính xác được đâu sẽ là nơi bắt đầu xảy ra chuyện.”

Cuối cùng tôi dịu lại mấy giây, rồi mới thở dài một tiếng, nói chỗ trấn vật này chúng tôi lấy bảy cái ra, khiến trấn cục Thấu địa Lục thập long vốn đã loạn này càng khiếm khuyết, sông Dương chắc chắn sẽ còn có vấn đề nữa.

Những chuyện khác thì không quản nhiều thế vội, chúng tôi phải lập tức quay lại sông Dương, đem mấy trấn vật này đặt trả lại xuống đáy sông.

Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi đưa mắt nhìn nhau.

Phùng Chí Vinh lập tức gật đầu, nói một chữ được, rồi ông ta liền bảo Phùng Khuất đi chuẩn bị xe.

Tôi thì bảo bà nội ở lại trong khu nhà, vẫn là để trông chừng xác chết của ông nội và bố tôi, tránh khỏi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bà nội bảo tôi vạn sự đều phải cẩn thận, nhất định an toàn là trên hết.

Lúc chuẩn bị đi, bà nội còn ghé sát tai tôi nói nhỏ một câu, rằng mẹ tôi hiện giờ chưa chắc đã còn đi theo cạnh tôi, nhất định không được để mình rơi vào thế nguy hiểm.

Lòng tôi trầm xuống mấy phần, nhưng lời bà nội nói cũng không phải không có lý.

Lúc này tôi cũng chẳng biết mẹ tôi vẫn còn đang giằng co với thằng điên nhà họ Vương, hay đã về rồi, việc này bắt buộc phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất.

Rời khỏi nhà họ Phùng, lại đến bên bờ đập sông Dương. Càng gần lúc chính ngọ, nắng càng to, sự ấm áp cũng càng nhiều.

Công trường vẫn đang thi công một cách gấp rút, bên cạnh bến tàu thì có rất nhiều ngư dân, số lượng nhiều hơn rất nhiều so với lúc chập tối hôm qua.

Chỉ có điều đại bộ phận vẫn quay về thuyền cá, thậm chí còn có một bộ phận người giống như chưa từng rời khỏi bến tàu vậy.

Tất cả mọi người đều đang rì rầm than vãn.

“Gặp quỷ rồi... Trời nắng đẹp thế, làm sao lại có phù sa...”

“Đúng đấy, lại còn sập hai chỗ cầu tàu, cảm giác chẳng phải là điềm lành.”

“Dạo này thôi đừng xuất bến nữa, tao cứ cảm giác dưới sông Dương sắp chẳng được yên lành rồi, nhịn tý đi.”

Lời bàn tán của mọi người, cũng khiến tim tôi ngừng lại.

Cầu tàu sập rồi?

Lập tức tôi nói bảo Phùng Chí Vinh phái hai người đi hỏi thăm xem, là hai cầu tàu ở chỗ nào của sông Dương sập rồi, nguyên nhân là gì?

Sắc mặt của Phùng Chí Vinh cũng có vài phần nghiêm trọng, lập tức phái người đi.

Sau khi chúng tôi bước lên trên chỗ cầu tàu đầu tiên, đám ngư dân cũng tản ra hai bên như muốn né tránh vậy.

Ánh mắt bọn họ nhìn tôi và Lưu Văn Tam có vài phần kinh sợ.

Thậm chí còn có người còn lập tức cúi đầu đi thẳng luôn, rải rác chỉ có vài người bước lên phía trước.

Có điều là rụt rè đến hỏi Phùng Chí Vinh, bọn họ thấy nhà họ Phùng đang xây từ đường bên bờ sông, hỏi có thể vào làm trong công trường không. Dạo gần đây sông Dương không nuôi người, chẳng kiếm được tiền, sắp chẳng sống qua ngày nổi nữa rồi.

Phùng Chí Vinh thì lại nhìn sang tôi như muốn dò hỏi.

Trong lòng tôi khẽ than, bảo với Phùng Chí Vinh là việc này đều tùy nhà họ Phùng, xây từ đường ai xây cũng được, không có vấn đề gì đáng ngại.

Phùng Chí Vinh lúc này mới bảo Phùng Khuất đi sắp xếp, nói nếu dạo gần đây sông Dương không dễ kiếm ăn, người tự nguyện tới làm đều có thể báo danh với nhà họ Phùng, vào công trình làm một thời gian.

Giai đoạn này nhà họ Phùng cùng với tôi và Lưu Văn Tam sẽ giải quyết phiền phức này của sông Dương, cố gắng giúp mọi người quay về cuộc sống bình thường một cách sớm nhất.

Phùng Khuất nhận lệnh rời đi, mấy người ngư dân kia thì trên mặt đầy vẻ vui mừng.

Có điều ánh mắt bọn họ nhìn tôi và Lưu Văn Tam, lại có chút ngạc nhiên và khó hiểu.

Đợi bọn họ đều đi hết xong, Lưu Văn Tam mới lắc lắc đầu: “Thập Lục, không cần thiết.”

Tôi hiểu ý của Lưu Văn Tam, rõ ràng những việc chúng tôi làm thời gian này, không có việc gì tổn hại đến lợi ích của ngư dân, nhưng bọn họ lại rất căm thù chúng tôi.

Không cần thiết phải giúp bọn họ.

Tôi cười cười, nói tôi cũng chẳng làm gì chẳng nói gì, Phùng Chí Vinh đồng ý giúp đỡ, thì đấy là việc của nhà họ Phùng.

Hai người chúng tôi đi đến bên cạnh thuyền vớt xác.

Người nhà họ Phùng đã bê số trấn vật quỷ nước đặt lại lên trên thuyền.

Lưu Văn Tam nhảy lên thuyền xong, tôi cũng lên thuyền theo.

Giây tiếp theo, sắc mặt Lưu Văn Tam lại trở nên khó coi, lão bảo tôi đừng có làm bừa, lão xuống sông là được, người tôi thế này làm sao xuống theo được?

Tôi lắc lắc đầu nói tôi không đi không được, bởi vì lão không biết trấn vật phải đặt như thế nào.

Hơn nữa tôi cũng cần nhìn xem, dưới đáy sông có phải giống như những gì tôi nghĩ, là Trấn cục phong thủy Thấu địa Lục thập long hay không.

Thần sắc Hà Thái Nhi cũng trở nên vô cùng lo lắng, nhìn lên vai phải của tôi nói: “Thập Lục, nhưng thương tích này của mày, đúng thật là không được phép gặp chuyện gì ngoài ý muốn.”

Tôi đang chuẩn bị giải thích.

Thì Lưu Văn Tam lại hít sâu một hơi nói: “Được rồi, Thập Lục chú hiểu ý mày rồi, xuống sông thì xuống sông, chú Văn Tam cũng bị mày truyền nhiễm rồi, suýt nữa thì thành lề rà lề rề.”

“Có điều một người xuống sông thì không được, nếu đã phải xuống, thì đưa thêm mấy người nữa, nhỡ gặp chuyện gì còn có người tiếp ứng.”

Lập tức, lão bắt đầu bàn bạc với Phùng Chí Vinh.

Tôi thì đi tới bên mạn thuyền, nhìn vọng ra giữa sông Dương.

Đích thực nước sông đục hơn nhiều so với tối qua, làm gì còn vẻ trong vắt như trước nữa.

Nhìn vọng ra con trâu sắt ở giữa sông, nó đã nổi lên trên mặt nước cả ba phần tư rồi.

Lờ mờ, bên trên còn có bóng đen đang đong đưa, giống như có thứ gì đó nằm phủ phục trên đầu nó vậy.

Tôi nhíu chặt đầu mày, quan sát tỉ mỉ một hồi, thì liền như gây ảnh hưỏng tới những bóng đen đó vậy, chúng lại lần lượt nhảy hết xuống sông.

Trong lòng như bị một lớp mây đen bao trùm, mấy thứ này, chẳng phải là quỷ nước sao...

Sợ rằng xuống sông, đúng thật là phải đông người, nếu không sẽ rắc rối lớn!

[Tác giải có lời muốn nói]

Tôi cần điều chỉnh trạng thái một chút, phục hồi lại logic và chất lượng, mấy hôm nay tạm thời 3 chương. Vài hôm nữa thì trả nợ bạo chương donate của mọi người sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận