Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1159: CHÂN ĐẠP THIÊN KHIẾM, THỦY LONG QUA NÚI

Tôi trầm mặc hồi lâu.

Trong thời gian này, Dương Thanh Sơn cũng im lặng không nói.

Tôi cũng chẳng biết bản thân đã nghĩ mất bao lâu, khi lại lần nữa hướng ánh mắt lên trên người Dương Thanh Sơn, thần sắc và thái độ của tôi đã kiên quyết hơn rất nhiều.

Đầu mày của Dương Thanh Sơn hơi hơi chau lại, vẫn cứ không lên tiếng.

“Tôi biết dùng mạng người để hy sinh, đây không phải là một quyết định tuyệt đối chính xác.” Tôi khàn giọng mở miệng.

“Nhưng dùng tồn vong của Đại long mạch để đánh cược, trăm mạng sống hoặc là ngàn mạng sống, đi đánh cược sự an nguy của Long mạch Một vùng ba vòng cung! Điều này càng sai... Chỉ nói lên rằng, thuật Phong thủy của tôi vẫn chưa đủ, vẫn không thể xử lý thỏa đáng vấn đề ở đây.” Nói đến đây, khóe miệng tôi lộ ra một nụ cười đắng chát.

Dương Thanh Sơn đang định mở miệng, nhưng tôi lại cắt ngang lời của hắn, khẽ thở dài một tiếng nói: “Người chết đèn tắt, chuyện tiền trần, đã kết thúc. Thanh Sơn tiền bối, quyết định này, không nên để tiền bối đưa ra.”

Đầu mày đang chau của Dương Thanh Sơn giãn ra, ánh mắt lại nhìn sang tôi của hắn sâu thẳm hơn rất nhiều.

Hắn đột nhiên nói: “Ta biết ý của cậu, ta cũng biết hậu quả này, chỉ có điều La Thập Lục, nếu như thế cậu sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, nhất định sẽ không được chết yên lành. Mạng cậu rất khổ!”

Lời của Dương Thanh Sơn, khiến cả người tôi ngẩn ra, trong lòng càng hơi hơi run rẩy.

Tiếng nói của hắn còn chưa dừng lại, lắc lắc đầu tiếp tục nói: “Bất cứ chuyện gì đều có sự mạo hiểm, mạo hiểm trong việc này càng lớn nữa, kiếp này của ta ít có lúc tư lợi, chưa từng nghĩ rằng đoạn thời gian này, lại rơi lên trên người cậu, ngược lại là cậu, mở miệng đều luôn là sợ chết, nhưng hiện giờ cậu lại không sợ nữa.”

Tôi trầm mặc một lát, mới lại lần nữa mở miệng: “Thanh Sơn tiền bối, đa tạ. Chỉ là trước mặt đại thị đại phi, con người kiểu gì cũng có sợ hãi, ý nghĩ ích kỷ bảo toàn mạng tôi đích thực là có, nhưng nếu như vì ý nghĩ tư lợi này, vì không muốn không chịu gánh món nợ nghiệp này, mà khiến càng nhiều người phải hứng chịu nguy hiểm, thì tôi không dám, cũng không làm được.”

“Hoặc giả vậy, thời thế đã thay đổi rồi, những năm trước, một trận lũ lụt sẽ chết không ít người, mấy năm gần đây đã tốt hơn rất nhiều, ta ngược lại có một ý tưởng, hoặc giả cũng có thể khiến người ta có chút cảnh giác, còn lại thì bèn xem số mệnh.” Dương Thanh Sơn tiếp tục mở miệng nói.

“Chỉ là La Thập Lục, thứ cậu gánh vác sẽ là nhiều nhất, sau này đừng bởi vì quyết định ngày hôm nay, mà đi sai đường.” Hắn lại lần nữa nhìn tôi thật sâu.

Tôi hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Quyết không có khả năng đó, tôi từng nói chuyện nhiều lần với Liễu đạo trưởng, nếu như tôi đi sai đường, anh ta sợ là liền dùng kiếm trảm tôi ngay.”

Nói xong câu nói cuối cùng này, trên mặt tôi cũng có chút nụ cười tìm niềm vui trong nỗi khổ.

Thần sắc của Dương Thanh Sơn ngược lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Hắn gật gật đầu nói: “Lên trên đi, có điều cậu phải cõng quan tài của Lý Âm Dương, ta cần bịt chết chỗ này trước, hơn nữa còn cần làm một số chuẩn bị, hoặc giả sẽ kinh động khiến một số người rút đi, ít nhất cũng khiến người ta có sự cảnh giác.”

Lời của Dương Thanh Sơn, khiến tim tôi đập đánh thịch một phát.

Đương nhiên, bảo tôi cõng quan tài của Lý Âm Dương càng ổn thỏa hơn một chút, hắn ở chỗ sâu trong khe nứt này bịt cửa hang, ngộ nhỡ có sụp đổ nhỏ nào trong núi, đích thực cũng dễ xảy ra chuyện.

Điều khiến tim tôi đập nhanh lên, là sự cảnh giác mà hắn nhắc tới này, hắn đã nói hai lần rồi.

Là thứ cảnh giác gì, có thể khiến người ở bên ngoài thung lũng tách giãn rời đi?

Dương Thanh Sơn liếc cỗ quan tài của Lý Âm Dương một cái, lại lần nữa dùng ánh mắt ra hiệu tôi cõng lên.

Tôi không chút do dự, trực tiếp cõng luôn nó lên lưng.

Chất liệu của cỗ quan tài mỏng này rất nhẹ, xác chết của Lý Âm Dương trong quan tài cũng không nặng, nhưng đối với tôi mà nói, không hề được coi là nhẹ nhàng chút nào, tôi hự lên một tiếng, có điều cũng vững vàng cõng quan tài lên.

“Đừng để đám người bên ngoài đó động vào quan tài, cậu sắp xếp sẵn, suy diễn trước xem sau khi dẫn nước Can long xuống xong, chỉnh thể bố cục Phong thủy có thay đổi thế nào.”

“Hoặc giả có thể chọn sẵn một vị trí rất đẹp, chuẩn bị để Lý Âm Dương táng thân tại chỗ đó. Trên Đại long mạch, chân đạp Can long Thiên Khiếm, Thủy long qua núi, quanh năm sinh khí long khí gột rửa, hoặc giả đây cũng là cơ hội của Lý Âm Dương.” Dương Thanh Sơn lại lần nữa nói.

Tôi có vẻ nghĩ ngợi, đồng thời cũng gật gật đầu, lời này của Dương Thanh Sơn nói đích thực không sai.

Ngoài ra còn có một lợi ích nữa, bèn là bố cục Phong thủy vừa hình thành, kỳ thực còn chưa đủ ổn định vững chắc, nếu như có một Đại thi hạ táng, cũng có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, điều này đối với bản thân Phong thủy và Lý Âm Dương mà nói, đều là một phương pháp vẹn cả đôi đường.

Đồng thời, vùng đất đại Phong thủy này, cũng đủ để hạ táng vị truyền nhân đời thứ hai mươi bảy của Địa tướng Kham dư Lý Âm Dương này, càng có khả năng cho sinh khí gột rửa sạch khí của Ác thi, rất nhiều năm sau, nếu như Ác thi có thể chuyển biến thành Thiện thi, ông ta cũng bèn có thể được yên nghỉ rồi.

Tôi cũng dặn dò Dương Thanh Sơn chú ý an toàn, lúc này mới cõng cỗ quan tài đi lên trên.

Phút chót, sau lưng còn vọng lại tiếng nói của Dương Thanh Sơn, bảo tôi lúc nữa nếu như nhìn thấy, gặp phải thứ gì, thì không cần hoảng sợ, yên tâm vững vàng ra ngoài là được.

Lời này của hắn khiến đáy lòng tôi có chút phỏng đoán, có điều lúc này tôi lại chẳng có tâm tư để nghĩ nhiều nữa, rất tỉ mỉ chú ý bước chân ổn định, tiếp tục đi về phía bên ngoài khe nứt.

Chúng tôi xuống dưới ước chừng đi khoảng mấy trăm mét, quay về thì chẳng dễ dàng thế nữa.

Ban đầu kỳ thực còn đỡ, độ dốc rất nhỏ, nhưng khi tôi đi đến vị trí chỗ bắt đầu cực dốc, thì mới nếm trải được khó khăn của việc cõng một cỗ quan tài leo dốc...

Trên cơ bản là đi mấy chục mét, tôi liền phải dừng lại nghỉ một chút.

Mà lúc đang chăm chú đi, đột nhiên tôi liền nghe thấy có tiếng bọt nước va đập, đồng thời còn có tiếng trẻ sơ sinh khóc thảm thiết nổ ầm bên tai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận