Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 911: HAI TẤM BÀI VỊ

Tốc độ nói của Khương Manh cực nhanh, chỉ trong đôi ba câu nói, liền đã đem đầu đuôi sự việc trần thuật một cách rõ ràng.

Tim tôi lập tức như treo cả lên, trong đầu thì càng ong lên một tiếng.

Tộc Khương thế mà đã điều tra ra hành tung của Trương Nhĩ rồi? Trương Nhĩ đúng thật là ác, đào mồ phản đồ những năm nay của tộc Khương, dùng để làm hình nhân?

Trong số những phản đồ đó, e rằng còn có cả đạo sĩ... Thủ đoạn này của lão, không những thâm độc, mà hơn nữa thứ da lấy về, tuyệt đối đều không phải là của xác chết đơn giản...

Xác chết cần được dùng Áp trấn thần chú trấn áp, có thể đơn giản đi đâu được?

“Bây giờ đi qua chỗ nào?” Tôi hít sâu một hơi, nỗ lực ổn định lại tâm trí, trực tiếp mở miệng hỏi luôn.

Khương Manh khẽ trả lời: “Trong Trần Thương còn có không ít căn cứ của tộc Khương, tôi đã chọn một chỗ an toàn rồi.”

“Không qua những chỗ đó, qua nhà họ Dương.” Tôi nhanh chóng tiếp lời của Khương Manh, chỉ thị cho cô ta.

“Chúng ta cần tìm Trương Nhĩ, nên trước sau gì đều đang là ở ngoài sáng, cho dù là ở một nơi nhìn vẻ như không ai biết, nhưng chỉ cần khởi hành tìm lão, thì chúng ta ngoài sáng, lão trong tối, lão sẽ phát giác ra trước thôi.”

“Tôi cần qua xem xem nhà họ Dương có manh mối gì không, Trương Nhĩ sẽ không bỏ qua bất cứ một chỗ nào có thể lợi dụng được, Dương Hưng là độc đinh của nhà họ Dương, hắn điên dại vì Cố Nhược Lâm, Trương Nhĩ ở Trần Thương, thì nhất định sẽ lợi dụng Dương Hưng.” Tôi nhanh chóng giải thích.

Lúc này, thần kinh cả người tôi đều đã căng cứng cả lên, đối mặt với Trương Nhĩ, tôi quyết không thể nới lỏng nửa phân!

Khương Manh không có nghi vấn gì, chỉ khe khẽ gật đầu, nói: “Tuân lệnh.”

Tôi phát giác ra một ánh mắt đang chăm chú nhìn tôi, nhưng không quay đầu lại, tôi biết đó là Thẩm Kế đang nhìn tôi.

Chỉ là bây giờ, tôi chẳng để ý nhiều được nữa.

Khoảng chừng lại qua mười mấy phút, xe từ khu nội thành náo nhiệt, vào trong một khu phố phường toát lên hơi thở cổ kính.

Con phố cổ kính này không hề cũ nát, nhưng lại tràn ngập hơi thở nặng nề do lịch sử trầm lắng lại.

Một bên con phố là một dòng kênh, cạnh dòng kênh được trồng không ít cây cổ thụ.

Xe dừng lại ngoài cổng một khu nhà lớn.

Nhà họ Dương không chỉ có một khu nhà, chỗ nhà cũ trước đây Dương Hạ Nguyên ở, tôi từng cho Phùng Bảo và Phùng Quân điều tra, ban đêm cũng từng dắt theo Thẩm Kế thăm dò.

Tồn tại của khu nhà cũ đó là Dương Hạ Nguyên dùng để che giấu mệnh số, lấy cái chết của con cháu, thế thân cho những nợ nghiệp mà bản thân gây ra.

Còn chỗ này mới là nhà chính của nhà họ Dương, chỗ ở của con gái thứ hai của Dương Hạ Nguyên, em gái của Dương Thanh Sơn.

Coi như là một gia tộc bình thường chỉ đơn thuần làm ăn buôn bán, không dính dáng đến tranh chấp phong thủy.

Nếu như Dương Hạ Nguyên không phải là phản đồ của tộc Khương, vậy thì nhà họ Dương chắc sẽ cứ tiếp tục phát triển mãi, chứ không phải bị tộc Khương thanh tẩy môn tộc như hiện giờ.

Sau khi chúng tôi xuống xe, tôi liền nhìn sơ một chút phong thủy nhà chính của nhà họ Dương.

Dòng kênh thẳng tắp, nhìn hướng về bên phải, tầm nhìn rộng mở, nhưng lại có một đoạn kênh rẽ trái, hiện thành góc kẹp chín mươi độ.

Lại nhìn sang bên trái, hướng đi của dòng kênh là phía đông, hơn nữa nhìn qua thì thẳng tắp, nhưng nếu nhìn kỹ, thì nó cuối cùng lại dần dần chuyển đổi phương vị hướng về phía đông bắc, đương nhiên mức độ này của nó quá nhỏ, sợ rằng phải chảy ra ngoài mấy chục cây số mới sẽ biến thành hướng đông bắc.

Tôi lẩm bẩm nói: “Nhà trạch thực được cầu, Tây Nam chảy về Đông, nơi này xây nhà trạch, Tam Công lại phong Hầu.”

“Hay cho cái Tây Nam chảy về Đông! Xem ra Dương Hạ Nguyên, vẫn không bạc đãi đứa con gái người thường này của y.”

Tôi không hề dừng lại, mà ngoảnh đầu lại nhìn sang bản thân khu nhà.

Vừa nãy thứ tôi nhìn là nước bên ngoài khu nhà, những lợi ích đó đều là do nước bên ngoài khu nhà đem lại, bản thân bố trí nhà trạch của nhà họ Dương, tuyệt đối cũng sẽ không kém.

Tôi nhìn thêm đôi phát, lại vòng qua cổng đi sang phía bên sườn một vòng, trong lòng càng cảm thán một câu.

“Giữa lõm bốn bề cao, xây nhà đừng sợ hao, nhân khẩu an sinh vượng, gia môn hiển anh hào.”

Về lại cổng khu nhà, tôi cũng chú ý đến bên trong khu nhà yên tĩnh khác thường, tôi vừa đi vào trong, vừa dò hỏi: “Tộc Khương thanh tẩy môn tộc ở đây xong, chỗ này bèn để không, đúng chứ?”

Thẩm Kế, Lưu Văn Tam, Trần mù, Phùng Bảo, Phùng Quân, đều theo phía sau tôi cùng đi vào trong, Khương Manh thì đi bên cạnh tôi hơi hơi lên trước một chút, dẫn đường cho chúng tôi.

“Không sai, trước đây tộc Khương kỳ thực từng bỏ mặc Dương Hạ Nguyên một thời gian, y vì rời khỏi tộc nên rất nhiều việc mà y làm, trong tộc đều không hề biết, mãi cho đến khi y lừa thầy diệt tổ đi quật phần mộ của Tiên đạo bị chúng tôi phát hiện, trong tộc mới quyết định đem y ra thanh tẩy môn tộc.”

Khương Manh ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nơi phản đồ cư trú, trong tộc không có hứng thú đem dùng. Tất cả người có liên quan đều bị giam giữ, còn lại râu ria tay chân không quan trọng, thì toàn bộ đều bị đuổi đi rồi.”

“Nguồn gốc của Dương Hạ Nguyên là tộc Khương, khu nhà này đích thực coi là đồ của tộc Khương, hơn nữa đây là một nơi phong thủy cực kỳ hiếm thấy, nước bên ngoài trạch thuộc nước Đại cát ‘nước Tây Nam chảy về Đông’, trong trạch thì càng là đất Đại cát ‘giữa lõm bốn bề cao’ khai chi tán diệp, rất khó tìm được chỗ thứ hai.”

“Tộc Khương hiện giờ cần một số nhà trạch phong thủy đẹp, dù sao chỗ các cô sinh sống mấy trăm năm, phong thủy sớm đã bị các cô dùng gần hết rồi, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì, chứ không thể tiếp tục khiến tộc Khương trở nên càng phát triển hơn nữa. Nhưng khu nhà này lại có thể cho các cô cơ duyên mới, bỏ hoang thực sự đáng tiếc.”

Những lời này tôi nói cũng rất thẳng thắn, không có chút gì ưỡn ẹo và lấp liếm cả.

Trong thoáng chốc, chúng tôi đã vào trong đại viện.

Một tấm bình phong chia cổng thành hai cổng vào hành lang, đi qua bên phải, bèn có thể nhìn thấy giả sơn đình đài ở phía sau bình phong, hành lang màu sắc cổ kính, bên trong càng khí thế giàu có.

Đích thực nhìn ra được, sau khi thanh tẩy môn tộc, ở đây không có người sinh sống.

Tàn dương sắp tắt, ánh nắng chiều màu đỏ chiếu vào trong đầm nước bên dưới giả sơn và đình đài, phản chiếu quầng sáng chói mắt, mấy con cá vàng đuôi đỏ đang bơi lội bên trong.

Tôi cũng không tiếp tục nói thêm nữa, Khương Manh thì vừa đi trước dẫn đường, vừa nhỏ giọng nói cô ta sẽ bẩm báo cho tộc trưởng của tộc Khương hiện giờ thương thảo.

Nhà họ Liễu có Đại trưởng lão, tộc Khương đương nhiên cũng có tộc Trưởng phát hiệu lệnh, chỉ là tôi trước đây chẳng hỏi nhiều, cũng chẳng tiếp xúc mà thôi, vậy nên tôi không hề cảm thấy hiếu kỳ, đồng thời Khương Manh cũng chỉ có thể hỏi ý kiến, thân phận của cô ta, nhất định là không có quyền quyết định.

Tôi liên tục quan sát khu nhà chính của nhà họ Dương, xem xem có manh mối gì không.

Trương Nhĩ muốn hoạt động ở Trần Thương, lại muốn tránh né được tai mắt của tộc Khương và nhà họ Liễu ở mức độ cao nhất, thì nhất định sẽ lợi dụng Dương Hưng.

Có một câu nói gọi là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, nói không chừng, Trương Nhĩ sẽ tới nhà chính của nhà họ Dương, không chừng lão đã từng ở lại một thời gian...

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.

Rất nhanh, chúng tôi liền đến sảnh chính trong khu nhà.

Trong sảnh chính gọn gàng sạch sẽ, chỉ có điều trên mặt bàn ở phía chính diện, đang bày hai tấm bài vị.

“Tổ phụ Dương Hạ Nguyên chi linh vị.”

“Tiên phụ Dương Thanh Sơn chi linh vị.”

Mặt Khương Manh lập tức liền hơi hơi biến sắc, cô ta mặt đầy vẻ nghi hoặc nói: “Tôi từng nói chuyện qua với Khương Yển... Lúc tịch thu nhà thanh tẩy môn tộc, thì không có hai tấm bài vị này... Trong tộc cũng không thể nào cho phép phản đồ được lập bài vị...”

[Tác giả có lời muốn nói]

Ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận