Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 64: NGƯỜI CHẾT ĐẦU CHẠM ĐẤT



Một mình ở trong phòng, tôi ngồi lên giường dùng chăn quấn lấy người, cứ cảm giác lạnh hết cả người.

Bảo cứ thế lăn ra ngủ, thì lại cảm giác đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Cứ nhắm mắt lại, là trong đầu lại hiện lên bộ dạng lão Liễu lén lén lút lút luồn qua lách lại giữa đám người múa ương ca.

Cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Liễu Chí trợn trừng nhìn tôi!

Cảm giác hỗn độn, khó khăn lắm mới sắp ngủ được, thì nghe thấy ngoài sân có tiếng sột soạt vọng lại, tôi lập tức tỉnh cả người.

Liếc nhìn đồng hồ, đã ba bốn giờ đêm, gần sáng rồi!

Chú Văn Tam vẫn chưa ngủ?

Tôi đột nhiên buồn đái, cái cảm giác này một khi đã xuất hiện, thì có nghĩa đã sắp đến mức không nhịn nổi nữa.

Ngồi dậy rời khỏi giường, tôi đẩy cửa.

Vốn cứ tưởng là Lưu Văn Tam ở bên ngoài, nhưng trong sân trống trơn làm gì có bóng dáng người nào?

Trăng trên trời cũng đã biến mất, ngoài sân tối đen cũng tỏa ra luồng khí lạnh.

Tôi vào nhà vệ sinh giải phóng, cảm giác toàn thân sảng khoái hơn nhiều.

Quay người, tôi lập tức cứng đờ lại.

Ngoài sân giáp với giếng nước, chẳng biết từ lúc nào, có thêm một người!

Gã mặc một chiếc áo bào dài màu trắng, mặt ngựa, làn da trắng bệch, mắt một mí, thân hình vừa cao vừa gầy, đứng ở đó trông như Bạch Vô Thường vậy, tôi sợ đến rùng mình một cái, suýt nữa thì cắn đứt cả lưỡi!

Tôi nhớ rất rõ ràng, đây chẳng phải là gã Mã Bảo Trung ban ngày xin nước uống, cuỗm luôn bát, lại còn trù ẻo tôi và Lưu Văn Tam sao?

“Gà đi lùi, chết rồi.”

“Chuột quỳ lạy, chết rồi.” “Quỷ chuyển quan, xác chết không thấy đâu rồi, người sống ở căn nhà này cũng sắp chết rồi.”

“Chú em, còn không mau rời khỏi căn nhà này, thì vụ thị phi này chú chẳng thoát được đâu.” Tiếng của Mã Bảo Trung lạnh lẽo, giọng nói cũng không giống như của người sống.

Khắp người tôi nổi đầy da gà, nhìn chằm chằm Mã Bảo Trung, rồi đột nhiên nhớ đến lời dặn của Lưu Văn Tam.

Hít sâu một hơi, tôi hỏi: “Anh là người chết hay là người sống?”

Ánh mắt Mã Bảo Trung có chút đờ đẫn, nhìn tôi trân trân, con ngươi không động đậy chút nào.

Gã chợt cười cười, rồi nói: “Chú bảo tôi là người chết hay người sống?” Mặt tôi đơ lại, lời thoại này không khớp rồi! Tên Mã Bảo Trung này cũng chẳng trả lời tôi giống như những gì Lưu Văn Tam nói. Trong lúc hoảng hốt, tôi vội cúi đầu xuống nhìn chân gã.

Kết quả cái áo bào gã mặc dài quá, che luôn cả giày, làm tôi chẳng thấy gì cả.

Đột ngột, Mã Bảo Trung tiến về phía tôi, ánh mắt gã càng âm u: “Chú u mê không chịu giác ngộ, tôi cứ lấy một thứ trên người chú trước đã!”

Tôi sợ hãi lùi lại tận mấy bước, gân cổ lên gào: “Chú Văn Tam! Ra đây nhanh! Có người lẻn vào sân này!” Tiếng hét của tôi to đến mức tạo thành tiếng vọng trong sân, nhưng lại chẳng thấy có động tĩnh gì cả.

Chú Văn Tam không có nhà?

Tôi đã lùi lên đến trên bậc thềm, sắp đến cửa phòng tôi rồi.

Mã Bảo Trung ép sát đến trước mặt tôi, ánh mắt gã càng lạnh lẽo đáng sợ bất thường, giơ tay ra định bóp cổ tôi!

Tôi sợ hết hồn, mới chợt phản ứng lại là trên người tôi cũng có đồ nghề!

Túm mạnh vào thắt lưng, tôi liền nắm chặt lấy cán bàn chải thép! Cũng chẳng kịp tháo vải bọc, liền đập mạnh vào cánh tay đang thò qua của Mã Bảo Trung!

Gã cũng chẳng tránh né, tôi đập trúng thẳng luôn!

Giây tiếp theo, gã phát ra tiếng hét thê thảm, cái âm thanh ấy cực kì bi thảm, thần sắc gã càng trở nên đau khổ hung dữ vô cùng!

Tim tôi đập liên hồi, giơ chân lên dốc sức đạp một cú vào thắt lưng gã.

Uỳnh!

Vốn cứ tưởng sẽ đá bay gã, kết quả người gã cứng như đá vậy, chân tôi thì suýt gãy luôn.

Người mất thăng bằng, ngã ra sau đập một phát vào cửa.

Đôi mắt Mã Bảo Trung dữ tợn nhìn tôi, gã giơ mạnh tay lên, hai bàn tay máu bẩn toe toét.

Tôi tay đầy máu nhằm về phía tôi mà túm!

“Tao không chỉ lấy sách của mày, mà còn lấy mạng của mày!” Cái âm thanh chói tai ấy, gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi!

Tôi mặt mũi thất sắc, lại vung bàn chải thép lên đập gã! Gã thì lấy tay tóm lấy bàn chải thép, kể cả bị đinh thép đâm vào da thịt, cũng không buông ra.

Mà sức gã mạnh kinh người, tôi căn bản không phản kháng nổi.

Cửa cũng bị đập mở ra, tôi ngã luôn xuống đất, gã cũng không phản ứng kịp, ngã nhào vào trong theo tôi.

Hai người thành bầu lăn luôn, một tay gã ra sức bóp cổ tôi, tay còn lại cũng vẩy bỏ bàn chải thép, đưa ra bóp cổ cùng bên kia!

Như thế này, tôi chỉ cảm giác cổ bị siết chặt, nửa hơi cũng không thở ra được!

Thần sắc gã hung tợn lạnh lẽo, còn kèm theo nụ cười lạnh lùng biến thái!

Tôi dốc sức giãy dụa, đầu hơi cúi xuống một tý, lập tức trong lòng lạnh toát, gã đi, là một đôi giày cóc đầu to đen xì!

Tôi gần như dốc hết toàn bộ chút khí còn sót lại trong phổi, gào lên một tiếng: “Mày là người chết! Người chết đầu chạm đất! Mày phải ở trong mộ, chứ không phải ở trong thôn!”

Gào xong, tôi cảm giác đầu óc quay cuồng.

Tay Mã Bảo Trung đột nhiên thả ra, gã trân trối nhìn tôi một cái, đột nhiên cười cười: “Mày là người sống hay người chết?”

Tim tôi đập đánh thịch, sao gã lại cũng hỏi tôi vấn đề này?

Trên cổ dấp dính vô cùng khó chịu, chỗ máu bẩn kia lại càng khiến tôi cứ buồn nôn.

Tôi không trả lời câu hỏi của gã, gã thì lùi lại hai bước, nói một câu: “Người sống đừng làm chuyện bao đồng, nếu không dễ chết trẻ!” “Tao sẽ còn đến tìm mày nữa!” Nói xong, gã liền quay đầu đi ra khỏi nhà.

Tôi loạng choàng bấu vào tường đứng dậy.

Cảm giác nghẹt thở vì bị bóp cổ lúc này mới ào đến, tôi liên tục vừa ho vừa nôn khan.

Cảm giác sắp ho ra cả gan phổi, thì mới thấy dễ chịu hơn chút ít.

Vội vàng chạy ra chỗ giếng nước, kéo một gàu nước lên, rửa bỏ vết máu bẩn trên cổ.

Trong đầu nghĩ lại còn thấy sợ, Mã Bảo Trung quá khủng khiếp, nhìn trông cũng ra dáng người, vậy mà đi giày người chết.

Ban nãy nếu không phải nhìn thấy kịp thời, gào lên gã là người chết, sợ là tôi đã mất mạng rồi...

Nhưng vì sao Lưu Văn Tam chẳng có động tĩnh gì?

Lẽ nào... chú Văn Tam đã bị gã hại rồi?

Vô cùng hoảng sợ, tôi vội chạy đến cửa phòng Lưu Văn Tam, đẩy mạnh cửa phòng, hốt hoảng gọi một tiếng chú Văn Tam.

Kết quả Lưu Văn Tam nằm trên giường, đang ngủ ngon lành.

Dưới đất là vỏ chai Nhị Oa Đầu rỗng, vỏ lạc vứt đầy sàn!

“...” Lúc đấy tôi chỉ muốn chửi mẹ cả lên!

Tôi với Mã Bảo Trung đánh sống đánh chết ngoài sân, Lưu Văn Tam hóa ra chỉ là uống say, căn bản không biết có chuyện gì xảy ra sao?

Lão còn nói tửu lượng của lão không tồi, lần trước là bị Đường Tiểu Thiên giở trò.

Tôi lại còn tin cái mồm lão thật!

Nếu mà tôi bị bóp cổ chết, thì đúng chuẩn là chết trước mặt lão!

Bó tay về lại trong phòng, tôi khóa chặt mấy lớp khóa cửa phòng, rồi nằm lên giường, mệt mỏi ngửa mặt nhìn lên xà nhà.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc ngủ say tôi lại mơ một giấc mơ, trong mơ mẹ tội đến bên đầu giường tôi, vô cùng thương xót vuốt ve cổ tôi, nói mẹ không tốt, không bảo vệ tôi cẩn thận.

Trên đời này kẻ ác quá nhiều quá nhiều, những kẻ làm hại tôi đều đáng chết!

Tôi cũng khóc không ngừng, cầm lấy tay mẹ nói tôi có lỗi với bà, nếu không phải vì tôi mẹ cũng chẳng khó sinh mà chết, càng không phải làm cô hồn dã quỷ suốt hơn hai mươi năm!

Bên tai nghe văng vẳng có tiếng người gọi tên tôi.

Tôi khó khăn mở mắt ra, thì nhìn thấy Lưu Văn Tam ghé sát gần dính cả vào mặt tôi.

Lão cười gần hở cả lợi.

“Thập Lục à! Mày ngủ giấc này cũng không ngắn nữa! Chú Văn Tam gọi mày những ba lần rồi! Dậy nhanh, cháo sắp nguội hết rồi!” Tôi dụi mắt ngồi dậy, giấc mơ này khiến tôi rất ngột ngạt, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh gương mặt mẹ tôi.

Cũng vào lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên nhíu mày, mất tự nhiên nói: “Thập Lục, sao mày lại để mũi giày hướng vào giường? Mũi giày hướng vào trong quỷ lên giường, mày phải chú ý nhé.”

Tôi thở hắt ra, bực tức nói: “Kể cả là quỷ lên giường, thì cũng đỡ hơn bị quỷ bóp cổ chết, chú Văn Tam, tửu lượng của chú đúng là lợi hại thật, tối qua cháu suýt thì mất mạng! Mà chú ngủ không tỉnh lần nào!” Mặt Lưu Văn Tam đơ ra.

Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân giường, nhớ lại giấc mơ đêm qua, im lặng một lát tôi mới nói tiếp: “Mã Bảo Trung đến rồi, suýt nữa thì lấy mạng cháu.” “Sau đó mẹ cháu cũng tới nữa...”

Sắc mặt Lưu Văn Tam, lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lưu Văn Tam, cau mày nói: “Chú Văn Tam, chú đừng giấu cháu, tên Mã Bảo Trung này rốt cuộc là ai? Chú chắc chắn biết!”

“Gã nói sẽ còn tới tìm cháu nữa, gã còn muốn....” Nói đến đây, tôi đột nhiên im bặt, vô thức đưa tay ôm lấy ngực.

Chỗ đó đút hai quyển sách, Âm sinh cửu thuật và Trạch kinh, đều là bà nội cho tôi, di vật của ông nội!

Bất kể Mã Bảo Trung là người là quỷ hay là xác chết! Gã đều không lấy đi được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận