Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 555: CÓ NGƯỜI LẤY NÓ LÀM PHI ĐAO

“Kế Nương? Quà?” Trương Nhĩ thần sắc ngạc nhiên.

Tôi mở cái hộp da dê, để lộ bản sao nửa bộ “Táng ảnh quan sơn” ra ngoài.

Hai mắt Trương Nhĩ trợn tròn, thân người không ngừng run rẩy.

Tôi đưa cái hộp da dê cho lão, có điều lão mãi hồi lâu vẫn không đón lấy, việc này ngược lại khiến tôi thắc mắc.

Đúng lúc tôi đang định hỏi, thì Trương Nhĩ thở dài một tiếng, vừa vặn ngắt lời tôi: “Thập Lục, cậu giữ lại đi, với tôi mà nói, nó đã không còn quan trọng nữa.” Trong khi nói, thần sắc lão cũng hơi có chút nhẹ nhõm.

Tôi lúc này mới hiểu ra tâm thái của TrươngNhĩ, lão nghĩ thông rồi, vậy nên không còn chấp niệm nữa, vậy thì quyển “Táng ảnh” này đối với lão mà nói, liền chẳng còn sức hút như trước đây, hơn nữa tôi còn nghĩ tới một điểm, Trương Nhĩ cảm thấy tôi càng cần nó hơn?

Quả nhiên, ngay tiếp đó Trương Nhĩ lại nói một câu, thôn Kế Nương và Thẩm Kế tặng tôi quyển sách này, chắc chắn là để báo đáp, đồng thời bảo tôi học Táng ảnh quan sơn, đừng phụ lòng tốt của người khác.

Tôi cười cười, nói: “Chú Trương, hoặc giả chú chưa nghe thấy những lời đó của Âm tiên sinh ở trước Kế Nương Phần, “Táng ảnh quan sơn” cháu đã học hết rồi, tuy rằng chưa lý giải thấu triệt toàn bộ, nhưng đã có thể thuộc tất cả các chương quyển rồi, mà quyển “Táng ảnh” này chỉ là nửa bộ “Táng ảnh quan sơn” thôi.”

“Vừa nãy Thẩm Kế bảo với cháu, cháu có thể tự mình xử lý, hơn nữa “Táng ảnh quan sơn”, không phải chỉ thuộc về riêng mình Kế Nương.”

“Hoặc giả, đây cũng là mệnh số đấy chứ, chú Trương chú nghĩ thông tất cả, “Táng ảnh” bèn tới trước mặt chú, nếu như là chú của trước đây, hoặc giả không cách gì sở hữu nó, bây giờ giao nó cho chú, ý nghĩa cũng đã rất khác rồi.” Không để Trương Nhĩ từ chối, tôi đem cái hộp da dê nhét vào trong tay Trương Nhĩ.

Môi Trương Nhĩ mấp máy, thần sắc lão càng kinh ngạc phức tạp hơn.

Lão lại thở dài một tiếng, nói thân thủ lão không đủ, chỉ có thể ẩn nấp ở chỗ xa chỗ tối, những lời Âm tiên sinh nói, lão nghe thấy đúng thật không được coi là nhiều.

Cuối cùng lão cẩn thận đậy cái hộp da dê lại, cất kỹ lên người.

Chúng tôi tốn một khoảng thời gian tương đối ở bên đường mới bắt được xe, đi về phía huyện Các.

Sự mệt mỏi lúc xuống núi Kế Nương gần như cuốn lấy cơ thể mỗi người, sau khi vào thôn xong, ngoài tôi hôn mê ra, những người còn lại gần như đều chưa từng chợp mắt. Ở huyện Các nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày xong, tôi mới đặt vé máy bay về thành phố Nội Dương.

Lúc tới đây, chúng tôi vũ trang đầy đủ, thậm chí còn cần ký gửi “hành lý”.

Lúc quay về, thì đều hai tay trống trơn.

Tâm trạng của bà cụ Hà không tốt lắm, bà cụ biểu thị chế tác trảm quỷ đao không dễ, đặc biệt là thanh đao đó của bà cụ, từng trảm không ít xác quỷ, bản thân đã có sát khí, hơn nữa thợ thủ công năm đó, khả năng đã không tìm được nữa rồi.

Tôi cười khổ, nói đợi về rồi tôi sẽ nghĩ cách, cũng sẽ bảo nhà họ Phùng nghĩ cách, bất kể tốn bao nhiêu tiền cũng phải làm được.

Trần mù thì lại nhắc nhở tôi, nói Thương Tượng chuyên chế tác đồ đồng, trảm quỷ đao là đồ sắt, được Thần bà cùng phương pháp đặc thù ngâm nhúng, hoặc là khắc phù văn đơn giản lên trên, nên mới “hung” như thế.

Nếu như là đồ đồng, bản thân đã có tác dụng tránh tà, nếu như thêm một số phù chú của Âm dương tiên sinh lên trên thì sao? Liệu có thể càng lợi hại hơn so với những phương pháp đường lối kia của Thần bà hay không?

Câu nói này khiến lòng tôi chấn động mạnh, nói việc này đúng thật có thể thử xem.

Tâm trạng bà cụ Hà lập tức tốt hơn không ít, cười híp mắt vắt chân chữ ngũ, cái chân bó lắc qua lắc lại.

Tâm trạng đẹp đẽ của bà cụ kết thúc khi máy bay bắt đầu cất cánh, tiếp viên trước tiên dặn bà cụ thắt dây an toàn, tiếp đấy lại không cho bà cụ vắt chân chữ ngũ.

Cuối cùng máy bay cất cánh, bà cụ Hà ợ một tiếng bịt mồm lại, trong mắt xẹt qua một nét hoảng loạn.

Giống hệt một bà cụ già sợ say máy bay, làm gì còn cái bộ dạng Thần bà giết quỷ đồ xác không chớp mắt kia nữa?

Sau khi về đến thành phố Nội Dương, tôi trước tiên thông báo cho Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam rất ngạc nhiên cũng rất vui mừng, nói lão dự tính chúng tôi kiểu gì cũng phải vật vã ở núi Kế Nương tầm nửa tháng, không ngờ còn nhanh hơn nhiều so với chuyến đi quần thể núi Nam Sơn, mới có năm sáu ngày đã quay về rồi.

Kỳ thực trong lòng tôi cũng cảm thán.

Nói cho cùng, núi Kế Nương so với quần thể núi Nam Sơn, giống như tiểu pháp sư gặp đại pháp sư. Nguy hiểm của núi Kế Nương đều tới từ sắp đặt, toan tính, bố trí của Kế Nương.

Còn quần thể núi Nam Sơn thì dựa vào nơi hiểm yếu của đại bố cục phong thủy.

Thoát hiểm ở núi Kế Nương, một nửa dựa vào thực lực, một nửa dựa vào mệnh số.

Còn thoát hiểm ở quần thể núi Nam Sơn thì phần nhiều là dựa vào may mắn.

Lưu Văn Tam biểu thị lão đi thông báo cho nhà họ Phùng lập tức sắp xếp xe tới đón chúng tôi.

Cúp điện thoại xong, đoàn chúng tôi đợi ở sảnh đến, tôi thì liên lạc với Từ Thi Vũ.

Trong điện thoại, Từ Thi Vũ vô cùng mừng rỡ, nói cô ta sẽ tới đón tôi.

Tôi bảo cô ta Lưu Văn Tam đã sắp xếp rồi, tôi còn có một số việc phải xử lý, cô ta cứ trông chừng việc sửa phong thủy của con phố cổ và xây lại nhà trước đã, tôi xử lý xong việc sẽ lập tức liên lạc với cô ta.

Đợi ở sân bay khoảng chừng bốn mươi phút, Phùng Bảo lái xe tới nơi, Lưu Văn Tam cũng đi theo.

Lúc nhìn thấy Trương Nhĩ, Phùng Bảo rõ ràng giật nảy người, Lưu Văn Tam cũng cảnh giác hơn nhiều.

Lần trước Phùng Bảo đồng hành cùng chúng tôi, hắn cuối cùng còn suýt chết nữa, chuyện Trương Nhĩ trở mặt hắn cũng nhìn thấy rồi, hắn sợ Trương Nhĩ chẳng có gì lạ.

Đối với việc này, Lưu Văn Tam cũng biết rõ.

Sau khi lên xe, tôi giải thích mấy câu với Lưu Văn Tam, trên mặt lão nở nụ cười, sự bất an trong mắt Phùng Bảo cũng tiêu tan.

Chúng tôi không đi thẳng tới nhà họ Phùng.

Trần mù rời đi lâu rồi, phải về Triều Dương Trạch thăm con gái và cháu trai, không mấy thích qua ăn tiệc tẩy trần của Phùng Chí Vinh.

Bà cụ Hà thì biểu thị, bà cụ phải lấy được một thanh trảm quỷ đao vừa tay, thì mới về thôn.

Còn về Trương Nhĩ, lão cũng mở miệng nói lão đi quá lâu rồi, phải về xem xem, nên tạm thời không đi cùng chúng tôi nữa.

Đưa Trần mù về xong, lại đưa Trương Nhĩ, rồi mới bảo Phùng Bảo trực tiếp đưa tôi qua chỗ Thương Tượng.

Trên đường đi tôi nói qua về việc muốn tìm Thương Tượng làm trảm quỷ đao, cùng với các món đồ nghề khác, Lưu văn Tam cũng xoa tay, trông rất hưng phấn, nói vậy thì lão phải thay thanh đao mới, rồi lại làm một thanh mã tấu nữa.

Tôi cũng đang suy nghĩ, kỳ thực đồ đỡ âm linh còn đỡ, những món đồ như dao găm, kéo, thậm chí là cân số mệnh, đều chủ yếu là dựa vào ngâm “máu rồng nhỏ”.

Thời gian này tôi dùng gậy khóc tang quen rồi, nhất thời không có ngược lại thấy không quen.

Gậy khóc tang Lôi kích mộc đích thị có thể kinh hồn phá xác, nhưng đối với phá tướng cốt mà nói, chất gỗ trước sau vẫn có chút yếu.

Nếu như có thể có cách dùng gậy đồng chế tác gậy khóc tang, thì một gậy này đập xuống, hiệu quả nhất định sẽ không tầm thường.

Đương nhiên, thứ này chắc chắn không được dùng để đánh người sống, nếu không một gậy là người cũng mất mạng luôn rồi.

Trong lúc suy nghĩ, chúng tôi cũng tới ngoài cổng nhà Thương Tượng.

Sau khi gõ cửa, Thương Tượng nhìn thấy tôi, mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng kéo tôi vào trong, nói phải thương thảo một chút với tôi về chuyện của Định la bàn, anh ta cần tôi vẽ nhiều sơ đồ hơn cho anh ta.

Tôi đem chuyện tôi cần anh ta rèn đao ra nói, Thương Tượng chẳng có tý chút ý từ chối nào, gật đầu nhận lời luôn.

Kích thước của Trảm quỷ đao do bà cụ Hà đặt, bà cụ một phát đòi ba thanh.

Tay Thương Tương run lên luôn, nói cái thứ này, xác định cần dùng đến nhiều như thế à?

Bà cụ Hà mặt không biến sắc, nói có người dựa vào bản lĩnh coi trảm quỷ đao là phi đao để dùng, bà cụ làm vậy là để chuẩn bị cho lúc bất ngờ cần dùng đến.

Thương Tượng càng ngạc nhiên hơn, lắc lắc đầu, bảo bà cụ cứ nói đùa, thanh đao vừa to vừa nặng thế này, cho dù là sắt cũng không thể nào coi là phi đao được, đô con như Phùng Bảo cũng không ném nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận