Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 316: CHUẨN BỊ BÁI SƯ

Phải nhanh chóng quay về, tiến hành khám nghiệm xác chết kỹ hơn nữa, sẽ có nhiều manh mối hơn.

Nghe đến đây, mặt tôi lại biến sắc, xưởng trưởng Châu cũng ngẩn người, gã mất tự nhiên nói một câu: “Hút ma túy? Đứa bé ngoan như Tiểu Niếp, làm sao có chuyện đó được?”

Có điều sắc mặt gã cũng lại thay đổi, sau đó nói một câu: “Châu Bân trước đây từng vào tù, cũng là do dính đến mấy thứ này... Giáo dục mãi không sửa, nên mới bị bắt tận mặt rồi phạt tù...”

“Tiểu Niếp nếu đúng là cũng dính đến... Thì chắc chắn là bị ép buộc, cái thằng súc sinh này...” Giọng của xưởng trưởng Châu đều run cả lên.

Đôi mày thanh tú của Từ Thi Vũ cũng nhíu chặt lại, cô ta vội vã nói: “La Thập Lục, tôi phải nhanh chóng quay về xử lý vụ án. Nếu như gặp phải phiền phức gì, tôi sẽ tìm anh giúp đỡ. Hai anh cứ về trước đi.”

Tôi cũng biết, trong tình trạng có bao nhiêu cảnh sát ở đây thế này, tôi muốn giữ xác chết lại là tuyệt đối không thể được.

Ngẩng đầu lên nhìn trời một cái, lúc này ráng đỏ chỉ còn lại một nửa, nhiều nhất chỉ còn nửa tiếng nữa là trời tối.

Đứng im một thời gian lâu như vậy, tư duy cũng sáng suốt hơn.

Những nơi dạng như đồn công an, đồn cảnh sát trước đây thuộc về nha môn.

Nha môn quan phủ đều thuộc về phạm trù dương trạch phong thủy, cũng gọi là nơi cực dương, sát khí của nó rất nặng.

Kiểu sát khí này lại không phải là loại âm sát của người chết, mà là dương sát, còn có một cách gọi khác nữa là Cô sát chi địa.

Cô sát cực dương có tác dụng trấn tà, nếu như trước khi trời tối có thể đưa xác chết của Tiểu Niếp vào trong, chắc là sẽ không có chuyện gì.

Dương sát trấn âm sát, Tiểu Niếp không tác quái nổi, nhưng một khi đã ra ngoài, thì sự hung dữ của con bé sợ là sẽ càng mạnh hơn.

Ngoài ra, cô sát chi địa cũng không tốt cho việc thường trú, càng không lợi cho việc buôn bán.

Nơi làm việc của đồn công an, cảnh sát của rất nhiều huyện thành phố đều đặt ở khu ngoại ô.

Cho dù là ở trong nội thành, cũng sẽ là khu nhà riêng biệt, để khu vực làm việc hoàn toàn được khoanh vùng lại.

Đây không phải là tác phong quan liêu, gây phô trương lãng phí, mà là vì để không ảnh hưởng đến từ trường phong thủy xung quanh.

Xây dựng những nơi làm việc nhà nước này, từ cổ đến nay đều có một hệ thống quy tắc, đã sớm ăn sâu bén rễ được một số người tuân thủ.

Trong chốc lát tôi đã nghĩ thông tất cả những việc này, cũng dặn dò Từ Thi Vũ nhất định phải vào trong cục công an trước khi trời tối.

Nếu không đợi đến lúc trời tối, người sống đi trên đường người chết, sẽ có phiền phức.

Tiểu Niếp cũng là xác dữ, không biết rốt cục sẽ thành quái gì, hóa sát gì, nên phải cẩn trọng.

Lúc này pháp y cũng không phản bác gì cả.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn còn đôi chút vẻ kinh hãi bị đè nén.

Thần sắc của Từ Thi Vũ rất nghiêm túc, biểu thị cô ta đã rõ, nhất định sẽ làm theo lời dặn dò của tôi.

Đưa mắt tiễn xe cảnh sát rời đi xong, tôi mới cùng xưởng trưởng Châu rời khỏi thôn trong nội thành.

Bên đường có một chiếc SUV đang đỗ, xưởng trưởng Châu kéo cửa xe mời tôi lên xong, đồng thời cũng ra hiệu chiếc vali đặt bên cạnh chỗ ngồi, chính là tiền thù lao dành cho tôi, trong đó có một nửa tiền là đưa cho Lưu Văn Tam.

Tôi đem ý tứ của Lưu Văn Tam ra nói với xưởng trưởng Châu.

Xưởng trưởng Châu do dự một lát, rồi bảo tôi cứ nhận lấy tiền, chỗ đó coi như là tiền thù lao mời tôi giúp giải quyết chuyện này của Tiểu Niếp.

Bây giờ Châu Bân cũng không thấy đâu nữa, chuyện này cũng hoàn toàn là do tôi giúp thúc đẩy giải quyết.

Dù sao Tiểu Niếp cũng là cháu họ của gã, số tiền này theo lý cũng nên do gã chi.

Im lặng một lát, tôi cũng không từ chối xưởng trưởng Châu nữa. Nhận tiền làm việc, chuyện này cũng là lẽ thường.

Ngồi lên hàng ghế sau xe, xưởng trưởng Châu lái xe đưa tôi về nhà họ Phùng.

Gã cũng biểu thị gã sẽ theo sát chuyện này, có vấn đề gì sẽ lập tức liên lạc với tôi.

Đương nhiên, tôi tin Từ Thi Vũ cũng sẽ tìm tôi.

Đợi lúc về đến nhà họ Phùng, trời đã hoàn toàn tối hẳn rồi.

Wechat trong điện thoại có một tin nhắn mới, là do Từ Thi Vũ gửi đến.

“Chúng tôi đã về đến trong cục rồi, tất cả bình an.” Tôi thở phào một hơi.

Giấy nợ và thẻ ngân hàng của Từ Thi Vũ vẫn còn trên người tôi, chuyện này phát sinh quá nhanh, tôi cũng chẳng có cơ hội đưa riêng cho cô ta, chỉ có thể đợi lần sau gặp mặt thì đưa.

Sau khi tôi xuống xe, xưởng trưởng Châu lái xe rời đi, vừa bước vào trong cổng chính, tôi liền nghe thấy một giọng nói đầy mừng rỡ.

“La tiên sinh!”

Ngẩng đầu nhìn một cái, người đi tới chẳng phải là Phùng Khuất đó sao?

Trên trán hắn có thể nhìn thấy một vết sẹo, vẫn còn dấu vết chỉ khâu, tóc cũng bị cạo mất một nửa, nhìn lên trông có chút tức cười.

Có điều sắc mặt của Phùng Khuất rất khỏe mạnh, dáng đứng ngay ngắn.

Trong lòng tôi cũng có chút vui mừng, tai nạn xe lần trước của Phùng Khuất, khiến tôi lo lắng một khoảng thời gian không ngắn.

Tôi cũng lên tiếng chào hỏi hắn, Phùng Khuất đến trước mặt tôi rồi liền kích động nắm lấy tay tôi, nói: “Tôi nghe Phùng Bảo kể rồi, chuyện các cậu đi huyện Các, La tiên sinh chuyến này đúng là nguy hiểm quá đi! Tiếc quá, tôi không đi theo cậu được, chứ không cũng được mở mang thêm tầm mắt.”

Tôi cười ngất, nói: “Đây là liều mạng giữa ranh giới sống chết, dùng để mở mang tầm mắt thì lỗ quá.”

“La tiên sinh, đầu óc tôi linh hoạt hơn Phùng Bảo nhiều, lần sau nếu còn đi nữa, thì cậu cũng đưa tôi theo, tôi chắc chắn có tác dụng hơn nhiều.”

“Liều mạng tôi không sợ, tôi theo cậu liều mạng tận mấy lần rồi. Mạng tôi cũng cứng.” Phùng Khuất vẫn là bộ mặt cười hề hề ấy.

Tôi không tiếp lời câu này, bảo Phùng Khuất đi bận việc của mình, tôi cũng còn có việc cần xử lý.

Sau khi chia tay Phùng Khuất, tôi đi về khu nhà bên chỗ mình ở.

Phùng Bảo vẫn đang canh chừng ở cổng, nhìn thấy tôi, Phùng Bảo đứng dậy chào hỏi.

Tôi gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Không có ai đến đây chứ?”

Phùng Bảo lập tức gật gật đầu: “Không có ai cả, gia chủ cũng đã dặn dò cả rồi.” Tôi ừ một tiếng.

Giai đoạn này trải qua nhiều việc rồi, nên tôi cũng càng cẩn thận hơn.

Tuy rằng trước khi ra khỏi nhà, dự định đi xem Triều dương trạch, cuối cùng lại thành qua chỗ xưởng trưởng Châu, nhưng tôi cũng đã có sự chuẩn bị, cho Phùng Bảo qua canh chừng khu nhà bên.

Xác chết của Trương Cửu Quái ở đây, không được có sai sót gì hết.

Vào trong sân, tôi đi thẳng về phòng mình.

Xác chết của Trương Cửu Quái, được đặt nằm thẳng trên mặt đất cạnh giường của tôi.

Lúc này trên người ông ta vẫn được phủ mảnh vải trắng do tôi đắp lên.

Tôi bước đến gần phía trước, lật mảnh vải trắng lên.

Chằm chằm nhìn vào gương mặt của Trương Cửu Quái.

Vẫn là khuôn mặt người chết mang nụ cười nhẹ ấy.

Kỳ thực lúc trước khi quay về, biểu cảm kia trên mặt ông ta đã biến mất rồi.

Tôi liền đem cuốn sách da dê có Táng ảnh chi pháp, đặt lên trên ngực ông ta, ông ta mới khôi phục lại biểu cảm này.

Táng ảnh chi pháp đích thực là món đồ tốt, sợ rằng không kém so với Trạch kinh của Địa tướng Kham dư.

Chỉ là có học nó hay không, tôi lại chưa quyết được.

Chỉ cần hơi nghĩ đến tầng ý nghĩa sâu xa hơn một chút, liệu có phải là vị Âm tiên sinh kia đưa món đồ cho tôi, chính là muốn cho tôi học không?

Ông ta nói sau này đến tìm tôi, chắc chắn cũng là có mục đích gì đó.

Tôi không thích bị người ta dắt mũi cho lắm.

Lúc này, tay của Trương Cửu Quái ôm khư khư lấy cuốn sách da dê.

Tôi thử chạm vào chút, nhưng chặt đến kinh người, không hề có dấu hiệu buông lỏng ra.

Đã một ngày trôi qua rồi, tôi cũng triệt để hồi phục khỏi cái cảm giác căng thẳng khi lên núi Kế Nương.

Chuyện của Tiểu Niếp, đối với tôi mà nói chỉ là một chuyện nhỏ xen vào.

Tôi nhìn thẳng vào Trương Cửu Quái, nhìn phải đến tận nửa tiếng đồng hồ, lại gọi Phùng Bảo đang ở ngoài sân một tiếng, bảo hắn đi chuẩn bị cho tôi mấy món đồ.

Tôi cần một cái bàn gỗ đen lớn, còn cần một tấm bài vị trống, đồ cúng đại tam sinh, nến hương tiền giấy, bút giấy nghiên mực, cùng một cỗ quan tài màu đen.

Ngoài ra, tôi còn bảo hắn đi mời Phùng Chí Vinh qua cho tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận