Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 964: PHÙ TRÊN MỘ

Trong lúc nói, Phùng Bảo và Phùng Quân cẩn thận áp sát cạnh người tôi.

Phùng Quân hít sâu một hơi, nói: “La tiên sinh, cậu đợi tôi một lúc, tôi tìm người hỏi cái là biết tình hình ngay, bên ngoài bao nhiêu công nhân như thế, trong đây rốt cục bắt đầu đào từ lúc nào, một câu là không giấu được nữa.”

Tôi ừ một tiếng, đồng ý với quyết định của Phùng Quân.

Hắn nhanh chân đi ra khỏi cổng của công trình.

Tôi trầm ngâm một lát, đi về phía lán công trình, đồng thời, trên tay cũng lấy Bút Địa Chi và nghiên mực ra.

Sau khi vào trong lán công trình xong, mười mấy công nhân đang ngơ ngẩn kia, vẫn chẳng có tý chút phản ứng nào.

“La tiên sinh... Giờ cũng không phải là giờ đại âm, bọn họ thế này là tình trạng gì? Ban ngày ban mặt mà vẫn đang trúng vong sao?” Phùng Bảo rụt rè hỏi.

“Trừ giờ đại âm ra, thì phải ở nơi Âm khí đủ nặng mới có thể nhập vong, còn phải có xác chết hung sát cực độ nữa, nhìn trước mắt, âm khí ở đây cũng không nặng đến thế.” Tôi nhíu mày nói, đồng thời Bút Địa Chi chấm mực, đầu bút nhanh chóng điểm về phía đỉnh đầu của một người công nhân trong số đó.

Tôi tốc độ cực nhanh phác họa ra một tờ Trấn sát phù, điều khiến tôi kinh ngạc là, gã lại chẳng có tý chút phản ứng nào.

Trấn sát phù không những không bốc ra khói trắng, mà người này cũng chẳng tỉnh lại, vẫn cứ mang bộ dạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn đó.

“Không phải trúng vong.” Tôi lắc lắc đầu.

“Bị hoàng bì tử che mắt rồi?” Phùng Bảo bất an tiếp tục hỏi.

Tôi lại lắc lắc đầu: “Hoàng bì tử che mắt người, đều là muốn giết người hại mạng, hơn nữa nếu hoàng bì tử động thủ, khu phố cổ chắc chắn có phản ứng, vậy nên cũng khẳng định là không phải.”

“Vậy đây là tình trạng gì...” Phùng Bảo ngơ ngác luôn.

Tôi đưa tay ra lật bỏ mũ bảo hộ trên đầu người công nhân đó, nhưng lại không tìm thấy dấu vết của bứt hồn.

Thế nhưng những công nhân này lại đều giống như không còn thần trí.

Hít sâu một hơi, tôi lắc đầu nói: “Còn chưa xác định có phải là bứt hồn hay không, có chút tương tự, toàn bộ đều đưa về nhà họ Phùng, tôi cần cùng chú Trần quan sát.”

Phùng Bảo gật đầu, biểu thị nghe lệnh.

Lúc này Phùng Quân cũng quay về rồi, sắc mặt hắn tím tái, bên cạnh còn đi theo một công nhân.

Người công nhân đó cũng mang một biểu cảm đầy căng thẳng và sợ hãi.

“La tiên sinh, tôi vừa nãy đã tìm gia chủ rồi, bảo ông bắt Châu Lỗi lại, có điều cái thằng Châu Lỗi chết tiệt đấy chạy rồi!”

Giọng của Phùng Quân đều đã mang theo sát khí, hắn tiếp tục vô cũng phẫn nộ nói: “Tôi hỏi rõ ràng rồi, móng chỗ này đều bị đào ra cả một tuần rồi! Châu Lỗi cho người quây chỗ này lại, chỉ để lại một bộ phận công nhân ở trong giúp nó, những người khác đều không được phép lại gần! Mỗi ngày bên trong chỉ có một hai người ra ngoài đem đồ ăn vào trong, người khác thấy kỳ hạn công trình bị kéo dài ra, còn muốn nói chuyện với Châu Lỗi, kết quả bị Châu Lỗi ép xuống, không cho phép báo cáo tới nhà họ Phùng!”

“Anh kể với La tiên sinh, đều biết được những gì rồi?! Một câu cũng không được để sót!”

Nói rồi, Phùng Quân quay đầu lại trợn mắt nhìn người công nhân đi theo phía sau hắn một cái.

Người đó gầy gầy thấp thấp, trên miệng còn đang ngậm nửa điếu thuốc, gã vội vàng đưa tay lấy xuống, dè dặt thận trọng nói: “Tôi có một người anh họ ở trong, anh ấy mấy hôm trước có ra ngoài mua cơm đem đồ ăn vào, tôi loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói, đào ra phần mộ rồi, trong quan tài nhiều đồ ngon lắm, bọn họ còn định đào thêm một ít, chuyện này anh họ không cho tôi nói nhiều... Anh ấy nói anh ấy sẽ lấy trộm một ít đồ ngon, tới lúc đó cưới vợ mua nhà nói không chừng đều đủ rồi.”

Lúc nói những lời này, mắt người công nhân đó cũng liếc thấy lán công trình và hố móng.

Ngay lập tức sắc mặt gã liền trắng bệch một mảng, vẻ hoảng loạn trong mắt càng nhiều hơn.

Ngay tiếp đó, gã càng căng thẳng nhìn vào bên trong lán công trình, cơ thể đều loạng choạng một phát, suýt chút nữa thì đứng không vững.

“La tiên sinh, chắc là Châu Lỗi đào ra vấn đề, sau đó lại sợ không đắc tội nổi với nhà họ Phùng, cuối cùng mới tới báo tin, còn bịa ra một loạt lý do thoái thác.” Phùng Quân nhíu mày nói.

Tôi lắc lắc đầu, trực tiếp nói: “Không đơn giản như vậy, lời của Châu Lỗi nửa thật nửa giả, hắn bị trúng vong là thật, hắn dự định tới nhà họ Phùng, thì là giả, hoặc là có người lôi hắn tới tìm tôi, hoặc là đó không phải là người.” Tôi nhắc một phát thế này, mặt Phùng Quân cũng lập tức liền biến sắc.

Lúc này tôi đã hiểu ra, đại khái quá trình câu chuyện thì chắc không sai, Châu Lỗi đào ra mộ ở đây, cuỗm tiền của định chạy, nhưng lại xảy ra chuyện, bị đưa đến trước mặt tôi.

Trong đây nhất định có uẩn khúc...

“La tiên sinh, bây giờ làm thế nào?” Phùng Bảo dè dặt mở miệng hỏi.

Tôi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Kỳ hạn công trình không được trì trệ, bất kể có người nào giở trò bên trong, cũng phải để ở đây nhanh chóng khởi công, tiếp tục đi gọi một số người tới, dọn dẹp bỏ số công nhân ở dưới kia, và cả chỗ ở trên này ra ngoài.” Tôi nhanh chóng sắp xếp xong, bèn trực tiếp từ một chiếc thang ở bên cạnh lán công trình xuống dưới hố móng.

Phùng Bảo và Phùng Quân thì hành động theo sắp xếp của tôi.

Tôi tránh không dẫm phải người ở dưới chân, đi đến phía trước nấm mồ hình bán nguyệt được dùng gạch đá xây lên kia.

Hơi nheo mắt lại, tôi chằm chằm nhìn hồi lâu.

Chỗ này xuất hiện vấn đề, tôi ban đầu nghi ngờ là trò của Trương Nhĩ, có điều nghe kỹ một chút xong thì liền phủ định suy nghĩ này.

Trương Nhĩ ra tay không chết cũng bị thương, chuyện ở trong đây, thủ đoạn thực sự quá ôn hòa, sự việc này đều đã bị kéo dài cả một tuần rồi, không giống như tác phong của lão.

Hơn nữa một tuần trước, lão chắc còn ở Trần Thương, ở tộc Khương mới đúng.

Ở đây chắc chính là một chuyện ngoài ý muốn, Nội Dương bản thân cũng không phải là một thành phố nhỏ, lẽ nào đào nhầm mộ nhà ai rồi?

Có điều việc này chắc cũng không phải, bởi vì nhà cửa ở những chỗ này, đều là do nhà họ Phùng và nhà họ Thích đi nói chuyện mua lại.

Vậy còn có ai, định gây bất lợi cho tôi? Tôi chắc không đắc tội thêm người nào nữa.

Trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ phân tích, đồng thời tôi cũng đưa tay ấn lên trên ngôi mộ này.

Hơi lạnh nhẹ nhè thẩm thấu vào trong cơ thể, có điều hơi lạnh này, không hề lạnh đến mức thấu tới tim phổi.

Tiếp xúc với người chết nhiều rồi, đối với xác chết, và cả nơi có Âm khí nặng, tôi đều đã có một thứ phản ứng bản năng.

Đặc biệt là xác chết càng dữ, đem tới sự biến đổi môi trường càng rõ nét, Âm khí cũng có liên quan đến phong thủy.

Trong mộ chắc chắn có người chết, có điều người chết này, không quá dữ.

Ngoảnh đầu, tôi nhìn quét một phát.

Lúc này Phùng Quân và Phùng Bảo đã quay về rồi, hơn nữa còn dẫn về không ít công nhân, đang khiêng những công nhân hôn mê bất tỉnh, và công nhân mất thần trí ở đây ra ngoài.

Phùng Quân và Phùng Bảo đều nhanh chóng tới trước mặt tôi, sau lưng bọn họ còn đi theo ba bốn người, trong tay đều cầm dụng cụ.

“La tiên sinh, dỡ ra không?” Phùng Quân liếc ngôi mộ một cái, lên tiếng hỏi.

“Dỡ ra, có điều cẩn thận một chút, bên trong chắc vẫn còn có chút ít vấn đề.” Tôi trịnh trọng dặn dò.

Phùng Quân gọi ba bốn công nhân kia bắt đầu dỡ mộ.

Rất nhanh, ngôi mộ dùng gạch đá đắp thành này liền bị dỡ ra.

Trong ngôi mộ này hóa ra không hề lấp đất, ở giữa để một cỗ quan tài đen xì xì, trên quan tài còn bày một mảnh ván gỗ, trên ván gỗ dày đặc chi chít khắc đầy chữ viết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận