Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 869: CHUYỆN CŨ

Kỳ thực việc chén hết xác chết của các đời Sơ bà này không phải đặc biệt nghiêm tọng, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ.

Ít nhất đối với thôn Kế Nương mà nói, các đời Sơ bà trước đây đối với thôn mà nói, vẫn là nhân vật đáng được tôn kính, chẳng qua là Sơ bà đời này có vấn đề mà thôi.

Thẩm Kế đã nhìn ra rồi, nhưng không nói, rõ ràng là giữ thể diện cho tôi.

Chứ nếu không, cuối cùng lúc rời khỏi thôn Kế Nương, sợ rằng còn có một số phiền phức.

Dù sao Âm tiên sinh kìm kẹp Mã Bảo Nghĩa, cả hai đều không phải nhân vật dễ giao tiếp gì.

“Chú Trần, chú Văn Tam đích thực không cần thiết phải đi cùng chúng ta, dù gì cũng là chuyện của Âm dương tiên sinh, dính dáng đến người khác, liền gây loạn nhân quả. Chúng ta chỉ là đưa Tưởng Bàn hồn về cố hương, đúng là cũng không cần thiết đưa ngao sói theo.”

Tôi giải thích một lượt với Thẩm Kế, biểu thị đồng ý với yêu cầu của cô ta, chuyến đi này đích thực cũng không cần thiết phải làm phiền bao nhiêu người như thế.

Sau khi rời khỏi nhà kho, Thẩm Kế đem xác chết của Tưởng Bàn đặt vào cốp sau xe, tôi ngồi trên ghế lái phụ, Phùng Quân thì hỏi tôi có cần đưa thêm người không, gọi Phùng Bảo theo.

Tôi dùng bản đồ điện thoại kiểm trả khoảng các giữa thành phố Nội Dương với vùng Tây nam đất Kiềm, không ngủ không nghỉ cũng phải lái xe hai ngày, bèn bảo Phùng Quân gọi Phùng Bảo đi cùng, đồng thời bảo hắn báo cáo một chút với Phùng gia chủ, đơn giản bảo với Phùng gia chủ mấy người chúng tôi xuất hành đi xử lý chút chuyện.

Tiếp đó tôi phân biệt gọi điện thoại cho Trần mù và Lưu Văn Tam, hai người bọn lão đều biểu thị bảo tôi yên tâm đi làm việc, bên khu phố cũ và việc tế lễ cho Từ Bạch Bì, bọn lão sẽ bàn bạc với Phùng gia chủ, cùng đi xử lý, sẽ không để xảy ra sai sót, việc này khiến tôi cuối cùng cũng yên tâm.

Trên đường Phùng Quân lái xe đi đón Phùng Bảo, tôi kỳ thực đều vẫn đang suy nghĩ, Tưởng Bàn sẽ ở chỗ nào của vùng Tây nam đất Kiềm?

Bởi vì vùng Tây nam đất Kiềm không nhỏ, thuộc khu tiếp giáp giữa ba tỉnh.

Đương nhiên, chỗ Cửu khúc Huyền Hà cũng là khu tiếp giáp của tỉnh, có điều Huyền Hà là bình nguyên, còn vùng kia lại nhiều rừng núi.

Điểm tương đồng thì là đều có thủy vực của Bàn Giang chảy qua, nhưng còn xa mới so được với đầu nguồn của Cửu khúc Huyền Hà.

Điều khiến tôi thở dài là, Tưởng Bàn phàm là viết thêm được đôi chữ huyện gì, hoặc thôn gì, chúng tôi đều sẽ dễ tìm hơn rất nhiều, còn hiện giờ chỉ có thể đợi đến vùng Tây nam đất Kiềm xong, mới tiếp tục hỏi thăm ở địa phương về người có tên Tưởng Bàn này.

Duy có một sự an ủi và kỳ vọng, chính là hy vọng danh tiếng của Tưởng Bàn lớn một chút, như thế sẽ dễ tìm hơn nhiều, ông ta dù gì cũng là một Âm dương tiên sinh, không thể nào là một người không tên tuổi.

Đón Phùng Bảo xong, chúng tôi ghé bên đường mua một số đồ loại như lương khô và nước đóng chai, rồi bèn lên đường cái cao tốc, lái xe đi về phía vùng Tây nam đất Kiềm.

Trên đường đi thời tiết khắc nghiệt, không phải là mưa bão thì cũng là sương mù dày đặc, đường cao tốc đều bị chặn tận mấy lần, chúng tôi đi bất chấp mưa gió, nhưng trước sau vẫn đều tốn mất thời gian ba ngày rưỡi.

Cuối cùng sau khi đến thành phố Hưng ở Tây Nam Châu đất Kiềm, mới có thể dừng lại nghỉ ngơi.

Cả quãng đường này, Phùng Bảo và Phùng Quân đều mệt lử, sắc mặt hai người đều đã có chút tái đi rồi.

Trên đường tôi đều ngồi ở hàng ghế sau, lợi dụng thời gian đi đường nghiên cứu Viên thị Âm dương thuật.

Thẩm Kế ngồi ở hàng ghế trước của xe, ba ngày này trong tay cũng chưa từng rời Thiên Nguyên Tướng Thuật, cô ta còn dùng mai rùa và Kim tiền hào, hỏi Phùng Bảo, có cần bói cho Phùng Bảo một quẻ không.

Lúc đó Phùng Bảo liền lắc đầu lia lia, nói hắn không muốn bói toán, đi theo tôi, hắn cảm thấy bản thân cái gì cũng tốt, bói quẻ ngộ nhỡ bói ra cái gì không hay, hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Phùng Quân cũng từ chối ngay lập tức, nói đời này hắn không muốn biết về sau sẽ như thế nào, bây giờ chỉ muốn làm tốt công việc, những thứ khác đều không muốn nghĩ đến.

Thẩm Kế mới hậm hực, không tiếp tục hỏi thêm.

Viên thị Âm dương thuật tôi sớm đã đọc hết toàn bộ đồng thời ghi nhớ trong đầu, chỉ là lần nữa ôn lại và mày mò, như thế tới lúc vận dụng liền có thể dung hòa hiểu thấu.

Kỳ thực tôi rất muốn thử dùng cái chiêu mười sáu quẻ bày trận, lời ra quẻ thành của Viên Hóa Thiệu.

Chỉ là cần phải chuẩn bị trước, bày trận ở vị trí giới hạn, hoặc là đã vô cùng hiểu rõ vị trí đó, chỗ ánh mắt nhìn tới bèn là tâm trận.

Tôi hiện giờ còn chưa làm được tới bước đó, phương pháp bày trận trước để đối phó người khác này, tôi đã từng chuẩn bị trên trận pháp phong thủy nhắm vào Từ Bạch Bì rồi.

Lại lần nữa đọc kỹ nghiên cứu Viên thị Âm dương thuật, cũng là do tôi khao khát đạt đến trình độ càng cao hơn nữa của Âm dương sư.

Nghỉ ngơi thời gian hai ngày ở thành phố Hưng, trong thời gian này Phùng Bảo ra ngoài hỏi thăm tin tức.

Tôi mới biết, đừng nhìn Phùng Bảo người to con, trông đôn hậu, chứ hắn hỏi thăm tin tức đúng thật là lão luyện.

Lần đó hắn có thể nghe ngóng được những chuyện của Cố Nhược Lâm và nhà họ Dương ở Trần Thương, cũng quyết không phải là ngẫu nhiên.

Hắn thế mà đúng là hỏi thăm được một số tin tức về Tưởng Bàn!

Chỉ có điều, vị Tưởng Bàn này, sống cách chúng tôi đã rất xa vời rồi...

Vào hơn nửa thế kỉ trước, Tây nam đất Kiềm có một Âm dương tiên sinh danh vọng cực cao, vị tiên sinh đó, bèn là Tưởng Bàn!

Nghe đồn ông ta từng làm không ít việc tạo phúc cho bách tính.

Bao gồm lợi dụng thế trận sơn thủy, vào thời chiến loạn năm đó, bảo vệ vùng Tây nam đất Kiềm, cùng với bách tính trong tỉnh, còn từng giúp bách tính giải quyết các tai họa như thiên tai, lũ lụt, núi lở...

Thực sự khiến bách tính vùng Tây nam đất Kiềm kính trọng ông ta!

Chỉ có điều vào lúc danh tiếng ông ta đang nổi như cồn, thì lại phát sinh một vụ thảm án.

Hồi đó có một hương thân địa chủ cấu kết với quân phỉ, hương thân đó vừa mắt con gái của Tưởng Bàn, làm nhục cô ta, đồng thời vu khống giết chết vợ kết tóc và con trai của Tưởng Bàn...

Sau khi sự việc bại lộ, Tưởng Bàn nhận được tin xong, đau đớn bằng chết.

Ở cái xã hội thời đó, trong tay có súng đạn mới là có lý, cho dù là Tưởng Bàn được lòng dân, nhưng lại có mấy người, dám đấu với quân phỉ?

Chỉ có điều rồng có vảy ngược, người có cấm luyến, Tưởng Bàn bị thù hận bao trùm tất cả, một thân một mình vào nơi ở của hương thân đó, ông ta lý luận với hương thân, muốn đưa con gái về.

Kết quả lại gặp phải đối đãi mất nhân tính, bị nhốt ở trong ngục nước quá nửa năm, đợi lúc ông ta bị vứt ra ngoài, con gái đã không chịu nổi nhục, nhảy sông tự vẫn.

Từ đó về sau, Tưởng Bàn không còn xem việc cho người khác, cũng không còn xem phong thủy nữa, mà chỉ mỗi ngày đều ngồi bên bờ Hồng Hà của huyện Vọng, canh nơi con gái ông ta nhảy sông tự vẫn.

Có điều chẳng được bao lâu, tên hương thân kia cũng có chuyện rồi.

Đầu tiên là quân phỉ mà y cấu kết bị tiêu diệt, nhà hương thân bị tịch biên.

Tiếp sau đó, hương thân đem theo vàng bạc châu báu và gia quyến thoát được ra ngoài, định từ Hồng Hà đào tẩu, vừa hay đi qua chỗ của Tưởng Bàn.

Tưởng Bàn bảo với hương thân, đây chỉ là bước báo thù đầu tiên của ông ta, sau khi tịch biên tài sản, thì là tru ba họ.

Tên hương thân đó vốn định giết Tưởng Bàn, kết quả kiểu gì cũng không giết được ông ta, mà ngược lại tất cả gia quyến y đem theo, đều bị Tưởng Bàn giết chết!

Cuối cùng Tưởng Bàn tha mạng cho một mình hương thân, còn đem tiền bạc châu báu của y cùng đưa lên thuyền, cho y rời đi.

Lúc đó ý của Tưởng Bàn chính là, cho y cũng cảm nhận một chút về nỗi đau khi người thân toàn bộ đều bị kẻ khác giết chết, bản thân chỉ có thể sống đơn độc một mình ở trên đời.

Sau sự kiện này, Tưởng Bàn liền mất tích, từ đó vùng Tây nam đất Kiềm, không còn tý chút tin tức nào về con người này nữa.

[Giải thích từ dịch giả]

Rồng có vảy ngược người có cấm luyến: Ý chỉ mỗi người đều có những thứ tốt đẹp chỉ giữ riêng mình, không cho phép kẻ khác chạm tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận