Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 921: HAI CHIẾC HÌNH NHÂN

Địa thế của cửa cao hơn nền nhà, chủ tuyệt hậu, cửa chính cao hơn tường, chủ trạch khóc.

Trong Trạch kinh có một đoạn ghi chép thế này để hình dung.

“Trước cửa dựng lan can, tên gọi Chỉ tiền sơn. Nhà ắt nhiều tang họa, khóc lóc chưa từng dừng.”

“Cửa cao thắng cả sảnh, con cháu tuyệt nhân đinh. Cửa cao hơn cả vách, nhà đó khóc suốt ngày.”

“Cánh cửa hai bên ép, vợ chồng không tương hợp. Gia môn hao nhiều tài, thực không coi là cát.” Căn nhà này quá dữ, quá ác, càng lợi hại hơn so với căn nhắm vào Trần mù, trù người ta đoạn tử tuyệt tôn, trù người ta vợ đi ngoại tình, gia tài hết sạch, không chỉ là một mình người mang họ, mà nữ quyến già trẻ trong nhà cũng không hề buông tha.

Tôi chằm chằm nhìn căn nhà này thế mà xuất thần mất tận mấy phút, mãi cho đến khi Lưu Văn Tam lớn tiếng gọi tôi, tôi mới tỉnh người lại.

Lúc này Liễu Dục Chú và Thẩm Kế cũng đang nhìn tôi.

“Căn nhà này, là vấn đề gì?” Liễu Dục Chú trầm giọng hỏi.

Trong mắt của Thẩm Kế lộ ra ngoài khát khao học hỏi mãnh liệt, đồng thời cũng toát lên vẻ thận trọng và cảnh giác.

Tôi định thần lại, gói gọn tóm tắt phân tích về căn nhà trạch này nói một lượt.

Mọi người nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, cho dù là bình thường trấn tĩnh như Liễu Dục Chú, mà trên mặt cũng thêm vài phần kinh hãi, còn giây tiếp theo, trong mắt hắn vẻ lạnh lùng và sát khí càng mạnh hơn.

Tôi vô thức nắm chặt lấy gậy khóc tang trong tay, sải bước vào trong nhà, những người còn lại cũng theo sát sau lưng tôi.

Trong nhà trống trải, tương tự với căn Phòng cô đơn kia của Trần mù, trước vách tường có ghế thái sư, có bàn trà và khay trà, có điều hai bên gian phòng này còn có cửa ngách, không chỉ có một gian phòng.

Chỉ là bất luận có bao nhiêu gian, phong thủy của căn nhà này đều đã bị định chết rồi, là nhà trạch đại hung Chỉ tiền sơn.

Tôi một phát liền nhìn thấy vách tường phía sau ghế thái sư cũng có khắc chữ, ánh mắt hướng lên trên tường, bên trên để lại dòng chữ: “Họ Lưu có trai, tên Lưu Văn Tam, vợ Lưu Hà Thị, kẻ này bất hiếu, cha chết sớm, để di cốt nơi khác, táng vì phong thủy nhà mình, y cầu con, được sao?”

“Vợ y bất hiếu, khiến nhà đẻ vô hậu không người thừa kế, cha ả chết ở trong rừng, nhiều năm chưa từng hạ táng. Vợ chồng đều bất hiếu, vợ chồng đều đáng báo ứng, nên lấy di hài cha đã chết của Lưu Văn Tam, xương cốt cha đã chết của Hà Thái Nhi, thờ cúng tại đây, mong hai kẻ này bị nợ nghiệp báo ứng, cảnh báo linh hồn hai cụ trên trời.”

Đoạn lời này, phải dài hơn quá nhiều so với đoạn thư để lại cho Trần mù đó.

Trong đó lời nói nghiêm khắc mắng chửi Lưu Văn Tam, sau khi bố chết sớm, lão không kịp thời tìm kiếm hài cốt, cuối cùng tìm thấy hài cốt hạ táng cũng chỉ là vì bản thân cầu con lấy phúc.

Miêu tả đối với Hà Thái Nhi cũng tương tự, ông cụ Hà chết trong rừng liễu, nhưng trước sau gì vẫn chưa được an táng.

Lưu Văn Tam cầu con lấy phúc vốn là lẽ thường của con người, ông cụ Hà nguyên nhân chết kỳ quặc dẫn đến việc sau khi chết không thể an táng bình thường, vậy mà Trương Nhĩ lại trực tiếp đem hai cái tội đại nghịch bất hiếu này chụp lên trên người bọn họ...

Lưu Văn Tam đứng ở trước vách tường, tay bóp chặt cán của trảm quỷ đao, nheo mắt lại nhìn cả nửa ngày, rồi đột nhiên khạc một tiếng, một bãi đờm đặc nhổ xuống dưới đất, lẩm bẩm noi: “Lão mù, ông là mù thật không nhìn thấy chữ, chứ ông mà nhìn thấy là biết, thằng này thảm hơn ông nhiều, Trương Nhĩ đúng thật là quan tâm chiếu cố tôi, có điều thằng này không sợ nó, đường, thằng này không nhường nữa...”

“Thẩm Kế, cô dùng Dương Công Bàn tìm di cốt một chút.” Tôi trầm mặc một hồi, rồi mở miệng nói với Thẩm Kế.

Thẩm Kế lập tức móc lấy Dương Công Bàn ra.

Vừa đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén chằm chằm nhìn phía bên trên, nghiêm giọng quát lên: “Ai?!”

Mặt tôi cũng đột ngột biến sắc, vụt ngẩng đầu lên.

Bên trên xà nhà, hóa ra đang chồm hỗm hai người!

Không, không đúng! Đó không phải là người, mà là hai cái hình nhân da người!

Đôi mắt chúng trống rỗng, mí mắt đen xì, da người trong màu xám xịt ánh lên màu xanh, kỳ dị hung ác.

Lòng tôi thất kinh, có điều trong nháy mắt đã phản ứng lại, màu xanh của tấm da người đó, không phải là ánh xanh của xác thanh thi, mà là màu tái xanh của da người bình thường.

Động tác của Liễu Dục Chú cực nhanh, cánh tay rút ở thắt lưng một phát, hai thanh kiếm gỗ đào liền rơi vào trong lòng bàn tay, gã lật tay giơ lên một phát, hai thanh kiếm đó liền chuẩn bị ném vung ra ngoài!

“Dừng tay!”

Tôi lập tức giơ tay ngăn Liễu Dục Chú lại, không để gã trảm diệt hình nhân.

Bởi vì ít nhất có một cái trong đó, tôi rất quen thuộc...

Vị trí da mặt là lớp da nhăn nheo, bên trên còn có vết đồi mồi, đây là da của một lão già.

Lão già này tôi từng gặp qua, chính là vào lúc tôi lấy Lôi kích mộc...

Là da của bố Hà Thái Nhi? Bị Trương Nhĩ lột ra rồi?!

Vậy thì tấm da người còn lại, sợ rằng chính là của bố Lưu Văn Tam rồi...

Phần mộ hồi đó tôi lập phong thủy cũng coi là tạm được... Nhưng không ngờ rằng...

Lưu Văn Tam đang ngẩn người nhìn về hướng của hình nhân da người, còn chưa đợi lão có phản ứng, hai cái hình nhân da người đó đã đột ngột hạ xuống!

Trong đó một chiếc lao thẳng về phía đỉnh đầu tôi, chiếc còn lại thì xông thẳng về phía mặt Liễu Dục Chú!

Tôi lập tức cảm thấy bản thân bị một đợt sát khí ác liệt khóa chặt!

Hơn nữa giữa miệng của hình nhân giấy, đều xẹt qua ánh sáng sắc lạnh!

Mặt tôi đột ngột biến sắc, hạ giọng quát lên: “Cẩn...” Có điều hai chữ cẩn thận còn chưa thốt ra khỏi miệng, thì đột nhiên “Vù!” một tiếng, Lưu Văn Tam đã hành động rồi...

Trong nháy mắt, Lưu Văn Tam đã tay giơ đao hạ, chỉ thấy hai cái hình nhân da người đó, đều đồng loạt đứt lìa từ vị trí cổ.

Hai tiếng cạch cạch đồng thời vang lên.

Đầu của hình nhân da người rơi xuống đất xong, đồng thời từ trong miệng chúng rơi ra ngoài, còn có hai chiếc dao găm sắc nhọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận