Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 764: LẤY XÁC

Giây tiếp theo, tư duy của tôi lại bị Dương Thanh Sơn ngắt quãng.

“Chúng ta cần đưa theo quan quách qua đó.”

Giây phút Dương Thanh Sơn dứt lời, hắn liền túm luôn lấy phần biên của quan quách, giật mạnh một phát.

Cỗ quan quách nặng nề, lại bị hắn kéo dịch chuyển đi mấy phân...

Hắn dùng sức đẩy lên trên một phát, cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng này cứ thế bị hắn đẩy dựng nghiêng lên, ngay tiếp đó, hắn lách người vác quan, kéo lê quan quách đi về phía một hướng!

Tôi nhìn mà yết hầu lên xuống, nuốt mạnh một miếng nước bọt.

Cũng chỉ Dương Thanh Sơn mới có bản lĩnh thế này, có thể nâng cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng nặng ít nhất cả nghìn cân ấy lên.

Tôi lúc này trong lòng vẫn sốt ruột, bên chỗ Liễu Dục Chú có biến cố gì khiến gã chưa qua bên này?

Nhưng theo những lời ban nãy Dương Thanh Sơn nói, chúng tôi đích thực không thể nào để cỗ quan quách ở lại đây, chứ nếu không, tuyệt đối sẽ thành một mối nguy hại lớn.

Còn về thứ cần dùng để tru diệt Xác âm luyến dương mà Dương Thanh Sơn nhắc đến, tôi cũng ghi nhớ kỹ trong lòng.

Tôi nhanh chân đi lên trước, định dẫn đường cho Dương Thanh Sơn, có điều tôi cảm thấy, hắn chắc biết mấy người Liễu Dục Chú ở bên cạnh đầm nước.

Tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng tôi lại không dám đi quá nhanh, tình hình lúc này, nếu như tôi và Dương Thanh Sơn tách nhau ra, hắn tuy sẽ không có vấn đề gì, nhưng ngộ nhỡ ở chỗ tối tôi bị đánh lén, vậy thì đúng thật là lật thuyền giữa mương luôn rồi.

Đi quay về vẫn tốn một khoảng thời gian, sau khi đến bên rìa vạt rừng, cũng chính là khu hố đất lõm xuống đó, tôi trèo lên trên một gốc cây, chuẩn bị nhảy lên trên mặt đất đá loạn ở bên ngoài khu rừng.

Phía sau lưng đột ngột truyền lại một đợt gió rít mạnh mẽ, một bóng đen to đùng văng đến phía trên tôi, tiếp đấy rơi mạnh xuống mặt đất đá loạn ở trước mặt tôi.

Khiến tôi giật nảy mình, định thần nhìn một phát, cái vật nặng đó hóa ra chính là cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng.

Tiếp đấy lại là một cái bóng màu xanh nhạt lướt qua đỉnh đầu tôi, “Rầm!” một tiếng khẽ vang lên, Dương Thanh Sơn đã rơi xuống phía trước cỗ quan quách.

Dương Thanh Sơn nhìn đối diện với tôi một cái xong, lại một phát nâng quan tài lên, bắt đầu tiếp tục lôi kéo đi về phía trước.

Ở đây tầm nhìn rộng rãi hơn không ít, trong rừng cây ánh sáng quá tối, ngược lại khiến chúng tôi sau khi quay lại khu đất đá loạn, cảm giác ánh sáng ở đây tốt hơn rất nhiều.

Một phát, tôi liền nhìn thấy Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam ở chỗ gần đầm nước, may là bọn họ đều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Có điều tôi lại có thể nhìn thấy dấu vết đánh đấu rõ nét, trên mặt đất còn có rất nhiều chân tay đứt lìa, đại khái có thể phân biệt ra được, đống chân tay đứt lìa đó chính là của bốn con huyết sát kia, bọn chúng đã bị Liễu Dục Chú diệt bỏ rồi.

Lưu Văn Tam ngồi ở mép nước, trên mặt nước đầm lờ mờ có thể nhìn thấy cái đầu của quỷ nước.

Liễu Dục Chú thì ngồi ở bên trên cỗ quan tài gỗ dẻ đó, bất động không nhúc nhích.

Dương Hạ Nguyên, chưa từng xuất hiện?

Tôi thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại có vài phần nghi ngờ sợ hãi.

Tôi suy đoán Dương Hạ Nguyên sẽ qua đây, nhưng y lại không tới, lẽ nào y còn có mưu đồ gì khác?

Ngoảnh đầu nhìn Dương Thanh Sơn một cái, tôi cũng không ngừng nghỉ, nhanh chân chạy về phía Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam.

Đây đã là ở phía trước đầm nước rồi, một phát liền có thể nhìn rõ tình hình xung quanh, tôi đương nhiên không sợ có đánh lén gì.

Rõ ràng Lưu Văn Tam cũng đã nhìn thấy tôi, đứng dậy vẫy tay về phía tôi.

Liễu Dục Chú đang ngồi trên cỗ quan tài gỗ dẻ, cũng đồng thời ngẩng đầu lên.

Rất nhanh tôi đã đến gần, mũi còn ngửi thấy một thứ mùi máu tanh và mùi xác thối khó ngửi, khiến người ta buồn nôn.

Liễu Dục Chú lại dịch ánh mắt đi, chằm chằm nhìn Dương Thanh Sơn ở phía sau.

“Dương Hạ Nguyên, tới đây chưa?” Tôi thở dốc một tiếng, trực tiếp hỏi luôn.

Mí mắt Liễu Dục Chú hơi giật một cái, rõ ràng đồng tử co lại một phát.

“Cái thằng già đó không nhịn được, thò ra trước rồi?!” Lưu Văn Tam ngẩn ra, lão lập tức hỏi dồn.

Câu nói này, trên cơ bản coi như đã trả lời tôi rồi.

Tôi không tiếp tục truy hỏi, không đợi Liễu Dục Chú mở miệng, tôi liền trực tiếp tóm tắt lại chuyện vừa nãy phát sinh bên chỗ tôi.

Bao gồm cả có một người đeo mặt nạ, chính là phản đồ của nhà họ Liễu, hắn khống chế tôi, Dương Hạ Nguyên xuất hiện định cho Xác âm luyến dương giết tôi.

Tiếp đấy là Dương Thanh Sơn trấn Xác âm luyến dương lại xong thì đánh đấu với Dương Hạ Nguyên, cùng với việc cuối cùng Dương Hạ Nguyên tháo chạy.

Cùng lúc tôi kể hết những chuyện này xong, Dương Thanh Sơn đã đi đến bên cạnh đầm nước, cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng rơi mạnh xuống đất, tung tóe lên không ít đá dăm nhỏ, bắn lên trên chân tôi.

Ánh mắt sâu thẳm của Liễu Dục Chú nhìn Dương Thanh Sơn một cái, rồi mới ngoảnh đầu sang nhìn tôi, lại cúi đầu nhìn cỗ quan tài gỗ dẻ kia một phát, nói: “Tôi diệt mấy con huyết sát này xong, vốn định qua tìm cậu, có điều cỗ quan tài này rất quái dị, nó liên tục muốn trượt vào trong đầm nước. Cậu không có đây, chúng tôi không dám mở quan, tùy tiện mở sợ sẽ có vấn đề.”

“Quan tài quá nặng, nặng đến mức không dịch chuyển được, tôi chỉ có thể đè ở bên trên đây, chứ nếu không, nó liền vào trong đầm nước luôn rồi.”

Giọng nói của Liễu Dục Chú không hề ung dung nhẹ nhàng, toát ra một kiểu khàn khàn nghiêm trọng, lờ mờ, tôi chú ý đến trên cổ gã có gân xanh gồ lên.

Tôi lúc này mới hiểu, tại sao Liễu Dục Chú phải ngồi bên trên quan tài...

Đồng thời tôi cũng không khỏi kinh hãi, có điều phân tích tỉ mỉ, thì nguyên nhân cũng rất đơn giản, sinh khí trong đầm nước phải cung cấp nuôi dưỡng cho cả nấm mồ Phị Phát Quỷ, hiện giờ Âm long dưới lòng đất mất đi long khí sinh khí, bèn chỉ có thể dựa vào Thiện thi Khâu Xử Đạo nuôi ngược lại, bây giờ xác Thiện thi bị bứt ra ngoài, Phị Phát Quỷ liền sẽ có vấn đề.

Cả bố cục phong thủy này đương nhiên sẽ có biến hóa, Khâu Xử Đạo ở ngay gần, đương nhiên sẽ bị dẫn dắt hút quay về.

Việc này chắc chắn cũng có liên quan đến bố trí trước đây của Khâu Xử Đạo.

“Bây giờ phải làm thế nào? Nó vẫn đang chuyển động.”

Mí mắt của Liễu Dục Chú rõ ràng bắt đầu giật điên cuồng, đột nhiên vù một tiếng, cỗ quan tài này lại trượt xuống dưới nửa thước!

Giây tiếp theo, thần sắc của Liễu Dục Chú cũng bắt đầu trở nên nghi ngờ sợ hãi.

Dương Thanh Sơn nhẹ nhàng nhảy một phát bèn đến trước đầm nước, vừa vặn chắn ở giữa cỗ quan tài gỗ dẻ và đầm nước, thanh kiếm xương trắng đó trong tay hắn, đột nhiên phụp một phát cắm lên mặt đất.

“Ông muốn quay về sao? Ông quay về rồi, là tộc Khương sẽ mất luôn.”

Dương Thanh Sơn không chút dự báo lạnh giọng mở miệng nói.

Hắn đang nói chuyện với Khâu Xử Đạo?

Khâu Xử Đạo đã sớm chết đến không thể chết thêm nữa, tất cả những việc này chẳng qua chỉ là tính toán và sắp đặt của ông ta lúc sinh thời mà thôi.

Có điều từ trong vô tận tự có trời định, cũng giống như tôi gặp được xác chết của Tưởng Bàn, nói một câu, ông ta liền buông hai tay ra vậy.

Chỉ là tôi không biết, Dương Thanh Sơn nói thế này, liệu có tác dụng không.

Dương Thanh Sơn nhìn tôi một cái, nói: “Mở quan, quan tài chắc là không đưa đi được, đem xác chết ông ta ra ngoài trước.”

Tiếp đấy Dương Thanh Sơn lại liếc cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng của Xác âm luyến dương một phát, tiếp tục nói: “Tính toán của Đại phong thủy sư tộc Khương, chúng ta rất khó tính thắng được, như thế này, chẳng bằng rời khỏi đây, cha ta không ra ngoài được, xác chết đem đi rồi, ông ta liền chỉ có thể chờ chết.”

“Cái Xác âm luyên dương này đưa ra ngoài xong, tự sẽ có cả tộc Khương đối phó. Phản đồ là ai, một phát liền thấy.”

“Không cần thiết tiếp tục tìm cha ta, lão khả năng đang chờ chúng ta đi tìm lão, thời gian liền sẽ bị kéo dài tiếp, chúng ta không có thời gian để trì hoãn, cũng không có người để chia ra được.”

Kỳ thực giây trước tôi còn đang nghĩ, liệu có cần dùng phương pháp Bát quái để tìm Dương Hạ Nguyên không, nhưng lời của Dương Thanh Sơn có tình có lý, những lời này của hắn phân tích đúng thật là nằm ngoài dự liệu của người ta!

Nếu như thế này, làm gì còn cần tìm Dương Hạ Nguyên nữa?

Hoặc là y tới tìm chúng tôi, bị chúng tôi đối phó, hoặc là lưu lại trong Phị Phát Quỷ chờ chết.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, trầm giọng nói: “Vậy Liễu đạo trưởng, Thanh Sơn tiền bối, hai người giúp tôi trông chừng, xác chết không được về lại trong đầm nước, tôi mở quan lấy xác.” Nói rồi, tôi bèn rút ra mấy món đồ, bao gồm cả Dương Công Bàn tôi dự định dùng để trấn xác.

Chỉ là tôi không biết, xác chết của Khâu Xử Đạo hiện giờ ra sao rồi.

Dương Hạ Nguyên ít nhất đã lấy đi hai miếng da trên người xác chết này để làm mặt nạ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận