Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 919: TRONG VẠI GIẤU XƯƠNG

Trả lời tôi là trảm quỷ đao trong tay Lưu Văn Tam!

Thân đao sắc bén, trong nháy mắt đã ngập vào trong mặt đá lát nền ở phía dưới cửa, lại là rắc một tiếng giòn giã, phiến đá vỡ ra.

Ngay tiếp đó Trần mù cũng tới giúp đỡ, tôi cũng lên trước cùng đào bới.

Ba người chúng tôi trong tay đều có trảm quỷ đao, vừa hay có thể coi là công cụ đào bới, trong tay Thẩm Kế và Liễu Dục Chú không có công cụ thuận tay, tuy không cách gì nhúng tay vào giúp được, nhưng bọn họ đều đang cảnh giác phòng bị xung quanh, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Động tác đào bới của tôi cực kỳ cẩn thận, Lưu Văn Tam tuy thô kệch, nhưng hiện giờ rõ ràng trông cũng trở nên tỉ mỉ hơn.

Còn về Trần mù, động tác của lão trước sau đều chậm hơn chúng tôi một chút, dù gì mắt lão cũng không tốt, tôi biết lão cũng sợ tổn hại đến hài cốt của bố mẹ lão.

Tôi lẳng lặng đào bới, trong lòng cảm giác gian nan gấp bội.

Trần mù bình tĩnh mà chăm chú, nhưng lão càng như thế, trong lòng tôi liền càng khó chịu, đối với tuổi tác này của lão, bố mẹ sớm đã lìa đời nhiều năm, nên cát về với cát bụi về với bụi từ lâu rồi, nhưng giờ di hài lại bị người ta đào ra, còn bị chôn ở trong cái thôn dữ này dùng để hại người, việc này đối với người đã khuất là một dạng sỉ nhục, đối với con cháu đời sau đang còn sống, thì càng là kiểu tổn thương không khác gì rút xương róc thịt.

Mà đối với việc này, tôi lại có trách nhiệm không thể nào chối bỏ được.

“Chú Trần, cháu sẽ có một câu trả lời dành cho chú.” Nghĩ đến đây, tôi cũng không cách gì đè nén nổi dằn vặt trong nội tâm, khàn giọng nói.

Sau một hồi trầm mặc, Trần mù mới hạ giọng trả lời: “Chú Trần vẫn ổn, có điều Thập Lục, ở đây có bao nhiêu gian nhà mới, không biết liên lụy đến bao nhiêu người liên quan, những việc này, mày phải xử lý tử tế.”

Thân người tôi cứng đờ lại một phát.

Vừa nãy cuộc nói chuyện giữa tôi và Liễu Dục Chú còn chưa kể với mấy người Trần mù, có điều với sự thông minh và tính toán của Trần mù, có thể suy đoán ra những việc này cũng là lẽ đương nhiên.

“Đào hài cốt chỗ này ra trước đã, đợi lúc nữa thì đi xem nhà chỗ khác sau.” Tôi khàn giọng trả lời.

Của Trần mù là di hài của bố mẹ, đây là phương thức lập trạch đơn giản trực tiếp nhất.

Trương Nhĩ sẽ không buông tha chúng tôi... Lão sẽ dùng thứ gì, để lập trạch cho nhà họ La?

Cùng với Lưu Văn Tam bên cạnh tôi...

Tôi có thể khẳng định, tôi, Lưu Văn Tam, Trần mù, nhà họ Liễu, Trương Nhĩ chắc chắn đều sẽ không cho chúng tôi dễ sống, tuyệt đối mỗi nhà một trạch.

Còn về Thẩm Kế thì tôi vẫn còn chưa xác định.

Những gia tộc liên quan khác... Nhà họ Phùng quan hệ thân thiết với tôi, liệu có bị Trương Nhĩ cũng “quan tâm chiếu cố” hay không?

Đại khái đào khoảng nửa giờ đồng hồ, chúng tôi mới đào sâu xuống hơn một mét, một là dùng trảm quỷ đao đào không tiện mấy, hai là chúng tôi cực kỳ cẩn thận, không được tổn hại đến di hài.

Đất bùn phía dưới, ánh lên một thứ màu đen xì, hơn nữa còn vô cùng ẩm ướt!

Hai thứ này đều có nguồn gốc từ âm khí ở chỗ này, âm khí đậm đặc như thế này, một nơi hung dữ như thế này, kể cả là hài cốt yên lành, sợ rằng cũng đều sẽ bị làm cho phải tác quái.

Cuối cùng, “Keng!” một tiếng khẽ truyền lại!

Tôi lập tức dừng tay, Lưu Văn Tam cũng ngay lập tức dừng trảm quỷ đao trong tay lại.

“Dùng tay đào.” Tôi vừa nói xong, Trần mù đã động tác cực nhanh trực tiếp nhảy luôn vào trong cái hố sâu hơn một mét này, bắt đầu dùng tay không đào bới.

Lão cúi đầu, mái tóc hoa râm vốn gọn gàng sạch sẽ, lúc này cũng đã bù xù không chịu nổi.

Vẻ đùa bỡn trên mặt Lưu Văn Tam lúc này cũng sớm đã biến thành nghiêm trọng và nghiêm túc, lão mím chặt miệng, lúc lại nhòm ngó phía ngoài nhà một phát.

Mưa lớn rào rào, khiến người ta vô cùng bứt rứt.

Tiếng sấm rền không còn nữa, chớp cũng sớm đã ngừng rồi, chỉ là cơn mưa này, dường như không có thời gian chấm dứt.

Trần mù bới bỏ một lượng lớn bùn đất, cuối cùng lộ ra trong tầm mắt của chúng tôi, là một cái vại.

Đây là một cái vại dưa kiểu cũ, có điều thực sự không nhỏ, miệng vại đủ để bỏ một cái đầu người vào trong.

Lão đã dọn dẹp bỏ toàn bộ đất cát ở bên cạnh, hai tay túm lấy miệng vại, hự lên một tiếng, dùng sức bứt ra ngoài một phát!

Bạch một tiếng vang lên, bùn đất hơi có vài phần nhầy dính cũng bị kéo ra ngoài không ít.

Nguyên cả cái vại, đều bị kéo ra ngoài!

Trần mù tung người nhảy lên một phát, liền đã ra bên ngoài cái hố.

Giây phút cái vại chạm đất, tôi liền nhìn rõ bên trên dày đặc chi chít chữ viết, trong những chữ viết này, có không ít đều là Thiên can Địa chi trong phong thủy, cùng với một số phù văn...

Ngoài ra, còn xen lẫn với một số ký hiệu đặc thù, những thứ này tôi xem không hiểu.

Động tác của Trần mù cực nhanh, lão lại rầm một phát, dùng trảm quỷ đao đánh trúng cái vại, ào một tiếng vỡ nát vang lên, cái vại chia năm xẻ bảy, đồng thời vãi ra đầy đất, còn có không ít xương cốt vụn vặt lẻ tẻ, cùng với hai cái đầu lâu...

Thẩm Kế cúi đầu xuống, chỉ nhìn một cái, rồi cô ta liền quay đầu đi, không tiếp tục nhìn thêm.

Còn về Liễu Dục Chú, thì ấn lấy kiếm gỗ đào ở thắt lưng, một lát sau ngoảnh đầu nhìn mưa lớn bên ngoài nhà, sát khí trong mắt bừng bừng gần như sắp phun cả ra ngoài.

Trần mù quỳ trên mặt đất lần mò, lão giờ này càng nhếch nhác hơn, chiếc áo vải màu đen vốn gọn gàng sạch sẽ sớm đã dính đầy bùn đất, hai tay của lão mò mẫm trên mảnh vỡ của cái vại, càng để lại hàng loạt vết cứa, rỉ ra ngoài thứ máu đỏ tươi.

Rất nhanh, lão đã tách riêng xương trắng lẻ tẻ ra với mảnh vỡ của cái vại.

Lúc này chỗ xương trắng kia chất đống ở trước mặt lão, toàn bộ cơ thể lão đều co rúm lại, hai cánh tay ôm chặt lấy hai cái đầu lâu kia.

Đôi con ngươi màu xám trắng ngẩn ngơ nhìn đống xương trắng trước mặt.

Nước mắt đục ngầu dần dần rỉ đầy tròng mắt, thuận theo gò má già nua ào ào chảy xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận