Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1095: TAY ĐỨT, BỤNG THỦNG, ĐAN NÁT!

Thế nhưng giây tiếp theo, tôi lại cảm thấy lông tóc dựng ngược, có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột ngột truyền tới.

Tôi ở chỗ xa như thế này, kỳ thực chính là đang tìm kiếm cơ hội.

Chính diện tôi không phải là đối thủ của Từ Bạch Bì, nhưng trong khi Liễu Dục Chú và Trần mù động thủ có thể đồng thời tìm ra cơ hội, Từ Bạch Bì kiểu gì cũng sẽ có lúc không để ý, rơi vào chỗ Cửu tinh chiếu rọi.

Tới lúc đó tôi ở trong tối dùng tướng quẻ làm loạn động tác của Từ Bạch Bì, như thế này, Liễu Dục Chú và Trần mù có thể được việc!

Bởi vì vừa nãy giao đấu, tôi cũng coi như cho Từ Bạch Bì mấy quẻ, nhưng lão ta đều chỉ bị thương tới người chứ không tổn thương đến tính mạng, tướng quẻ đơn thuần bèn không giết nổi lão ta, bắt buộc phải phối hợp mới được.

Chỉ là, bây giờ rò ràng Từ Bạch Bì dùng Hoàng tiên để phân tán sự chú ý của Trần mù, lại định tháo chạy từ vị trí góc chết của Liễu Dục Chú, giống như định thoát ly khỏi trận chiến.

Nhưng tại sao tôi lại cảm giác sởn tóc gáy? Giống như có nguy hiểm đang lại gần?

Con Hoàng tiên lao về phía Trần mù đó, đúng là một thái độ liều chết, trực tiếp lao bắn thẳng về phía mặt Trần mù, hơn nữa lúc sắp tới gần, cái đuôi còn cuộn một phát, bèn là một đám khói màu vàng phun về phía mũi miệng của Trần mù.

Liễu Dục Chú cũng nhanh như cắt xoay người, đuổi theo về phía “Từ Bạch Bì” đang tháo chạy!

Cái cảm giác nguy hiểm sởn tóc gáy đó ngày càng mãnh liệt.

Lúc này, sương mù và bụi đất trên mặt đất chấn động một phát, dường như đã triệt để tản ra rồi!

Mà cùng lúc tản ra, từ trong lại vọt ra ngoài cái bóng thứ ba!

Cái bóng này toàn thân đen xì, nửa thân trên đã không có áo, cái kiểu đen đó, đen đến hút hồn hút phách người ta! Đặc biệt là vị trí cánh tay phải của lão ta, càng đen xì như mực.

Mặt tôi đột ngột biến sắc mạnh.

Trong khóe mắt nhìn thấy, Liễu Dục Chú đã đuổi kịp “Từ Bạch Bì” phía trước mặt gã, có điều cuốc vàng vung lên một phát, “Từ Bạch Bì” đó bèn trực tiếp bị đập lún vào trong đất, không ngóc dậy được nữa.

Trần mù cũng hiển nhiên bị Hoàng tiên vây hãm trong thời gian ngắn.

Lòng tôi vô cùng ớn lạnh, Từ Bạch Bì đúng là giỏi thủ đoạn, dùng phương thức này che mắt người ta!

Lão ta như một mũi tên rời khỏi dây cung, từ trong sương mù sắp tan hết bắn ra ngoài, khoảng cách hơn hai mươi mét, trong nháy mắt đã lao ra ngoài được một nửa.

Rất rõ ràng, lão ta định giết tôi!

Sau khi giết tôi xong, lại tiếp tục đấu với Liễu Dục Chú và Trần mù!

Lại hoặc là sau khi lão ta giết tôi xong, liền sẽ trực tiếp chạy mất dạng luôn!

Chỉ còn lại hơn mười mét, tôi đã không kịp chạy, ánh mắt chằm chằm khóa chặt lấy hình bóng của Từ Bạch Bì.

Giây phút lão ta lại vọt lên trước được hai mét, giọng tôi khản đặc quát lên: “Bát bạch phi tinh, eo thận thương tổn!” Quảng trường có không ít bồn hoa, sở dĩ tôi lựa chọn trốn ở chỗ này, trong đó còn có một điểm rất then chốt, chính là trước mặt tôi có một chỗ phương vị, vừa vặn là nơi sao Tả Phụ chiếu tới.

Mà vị trí dưới chân tôi, cũng có một chỗ Tinh vị!

Cơ thể Từ Bạch Bì đột ngột khựng lại một phát, lão ta hự lên một tiếng, tay chân lập tức lóng ngóng, nhất thời thân hình loạn lên.

Có điều lão ta vẫn cứ lao về phía tôi...

Chỉ là động tác của lão ta, rõ ràng trì trệ hơn không ít!

Lúc này, Liễu Dục Chú ở phía xa cũng đang qua chỗ tôi chi viện, nhưng gã cách tôi vẫn còn tới hai ba mươi mét, khoảng cách quá xa.

Trên trán tôi mồ hôi túa ra, giọt mồ hôi rơi vào trong mắt, càng cay xè từng đợt.

Tôi muốn nấp ở phía sau, trong bóng tối ngầm ra tay với Từ Bạch Bì, nhưng lão ta không cho tôi cơ hội này.

Tránh không được, vậy bèn chỉ còn cách đấu rồi!

Trong đầu tư duy nhanh như điện xẹt, tôi vốn định dùng gậy khóc tang, nhưng trong nháy mắt liền từ bỏ.

Thân thủ sức lực này của Từ Bạch Bì, sợ là Đương đầu nhất bổng của tôi chẳng có hiệu quả gì.

Tôi lập tức liền rút Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can ra.

Trong Nghiên Thiên Can tôi cũng sớm đã có chuẩn bị, là máu mười đầu ngón tay của tôi!

Bút Địa Chi chấm một phát vào trong.

Tôi đột ngột từ trong bồn hoa đứng dậy, cùng lúc giơ bút, Từ Bạch Bì đã lao đến trước mặt tôi rồi.

Lão ta lúc này thắt lưng rõ ràng đã có vấn đề, động tác phải trì trệ hơn quá nhiều, nhưng vẫn cứ ác liệt như cũ, cái cánh tay xác đen đó túm mạnh về phía tim tôi!

Lúc này, lão ta đã không còn động tác nương tay nữa rồi, đúng là muốn một đòn lấy mạng tôi!

Rầm một tiếng nặng nề vang lên! Mặt Từ Bạch Bì đột ngột biến sắc.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, nhưng mặt không biến sắc, luồng lực cực mạnh ở chỗ ngực khiến cổ họng tôi mặn chát, có điều một phát này của Từ Bạch Bì, lại không móc xuyên được tim tôi.

Bởi vì vừa nãy lúc đến quảng trường, tôi liền đem Định la bàn đeo lên trên cổ, vừa vặn chắn ở vị trí tim.

Hơn nữa lúc này, sắc mặt của Từ Bạch Bì còn toát lên vẻ đau đớn.

Thứ lão ta dùng là cánh tay của cái xác đen, mà Định la bàn thì lại vừa hay là vật trấn xác.

Động tác tôi cực nhanh, Bút Địa Chi vụt hạ lên trên cánh tay của lão ta!

“Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, Ta nay hạ trấn, chúng ương đều lùi, vạn quỷ ẩn nấp! Nhà cửa bình an, xuất nhập toại nguyện, vĩnh viễn an khang!”

“Sư nhân giữ chú, dùng đao tam trảm! Lúc linh khởi, chỗ cữu dừng, vùi tránh ương sát, quỷ thấy sầu, quỷ tiễn vũ, huyết phù hạ trấn, hung hồn yên nghỉ!” Thứ tôi vẽ ra, là Áp trấn thần chú hoàn chỉnh!

Cũng chính vào lúc này, một cảnh tượng khiến lòng tôi chấn động mạnh phát sinh rồi.

Cái cánh tay của xác đen vốn được nối ở vị trí vai phải của Từ Bạch Bì, lại vào giây phút tôi hoàn tất hạ phù, đột ngột từ trên bả vai Từ Bạch Bì, đứt lìa!

Sắc mặt Từ Bạch Bì nanh ác, phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Lão ta không tránh né, bên tay trái còn lại cầm lấy cái tẩu bị cắt đứt một nửa, chỉ còn lại phần mũi nhọn đó, đâm về phía ngực trái của tôi!

Lão ta hai mắt trợn trừng, trong mắt vằn máu như vỡ ra, đúng là định tiễn tôi lên đường trước!

Cự ly gần như thế này, tôi đã không có khả năng tránh né nữa.

Tay trái của tôi trong nháy mắt móc dao găm đỡ âm linh trong túi ra, đâm mạnh về phía vị trí bụng dưới của Từ Bạch Bì!

Sở dĩ đâm chỗ vị trí đó, là bởi vì tôi từng lấy Thi đan của Lý Âm Dương, tôi biết Ác thi đan sẽ ở chỗ đó!

Hơn nữa tay phải của tôi cũng nhanh như cắt giơ lên, trực tiếp đỡ về phía cái tẩu đó!

Tôi đồng thời cũng trợn tròn hai mắt ý hệt, phát này, là thực sự “liều mạng” với Từ Bạch Bì!

Phụp!

Dao găm đỡ âm linh, đâm xuyên bụng dưới của Từ Bạch Bì!

Tôi cảm giác giống như cắm phải vật gì cứng vậy, dao găm suýt chút nữa thì tuột khỏi tay!

Cái tẩu thuốc của Từ Bạch Bì, bị tay phải của tôi nắm lấy đầu tẩu, nhưng vẫn không hoàn toàn chặn được, đâm xuống chỗ ngực trái của tôi!

Chỉ là trong thời khắc cuối cùng, cơ thể tôi thụp xuống dưới một phát, cố hết sức tránh yếu huyệt ra.

Trong cơn đau kịch liệt, cái tẩu thuốc đó gần như hoàn toàn đâm xuyên qua vị trí xương quai xanh của tôi.

Đau đớn suýt chút nữa khiến tôi ngất lịm, nhưng tay trái của tôi nắm chặt dao găm đỡ âm linh, xoáy một phát thật mạnh trong bụng dưới của lão ta!

Hai mắt của Từ Bạch Bì gần như trợn lồi cả ra ngoài, mồm miệng trong nháy mắt há cực kỳ to, cái cảm giác ngạc nhiên đó, giống như đang nói sao có thể thế được.

Rõ ràng, Từ Bạch Bì vừa nãy là cố ý không tránh né tôi, nhưng lão ta lại hoàn toàn không ngờ rằng, một dao này của tôi, lại đâm vào chỗ lão ta tuyệt đối không muốn tôi chạm tới!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi. Ngay mai lại sẽ chuyển sang tình tiết mới! Phù... phần tiếp theo, cũng là phần tình tiết lớn cuối cùng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận