Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 279: TÍNH TOÁN CỦA TÔI

Sau khi trốn về nhà, gã đem chuyện này ra kể với Hà Dậu Dân.

Hà Dậu Dân lúc đó gần như đứng trên bờ vực, anh ta trong tình trạng uất hận, lại đi ra bờ sông.

Vốn dĩ những người đó vẫn đang vớt xác Mạnh Hân Thư, làm sao ngờ được Hà Dậu Dân lại dám tới nữa? Liền bị Hà Dậu Dân giết sạch luôn!

Chỉ trong một đêm ấy, mà trên sông Dương chết tận mười mấy người.

Sau khi báo thù xong, Hà Dậu Dân vẫn sống không bằng chết, vớt xác Mạnh Hân Thư lên xong, cũng biết việc này bị làm to chuyện rồi, nên định chuẩn bị đưa theo xác chết rời khỏi thành phố Thường Bình.

Hai anh em nhà họ Hà bọn họ ở lại đây, mà đắc tội với gia tộc kia, thì chắc chắn sẽ chết!

Nhưng Mạnh Hân Thư dưới sự ảnh hưởng của mỡ xác quỷ nước, đã trở nên vô cùng hung hãn, tuy vẫn chưa giết người, nhưng sát khí của cô ta đã mạnh đến cực điểm.

Hà Dậu Dân dùng đủ mọi cách mới vớt cô ta từ dưới sông lên được.

Đang chuẩn bị tìm người đỡ âm linh, sau đó rời khỏi thành phố Thường Bình, thì bị người của gia tộc đó giết chết.

Bọn họ không hề biết, Hà Tiên Thủy mới là người hành động trước.

Chỉ biết người trong tộc bị Hà Dậu Dân giết rồi, phải báo thù rửa hận.

Sau khi Hà Dậu Dân chết, Mạnh Hân Thư liền ngày ngày lang thang bên bờ sông Dương.

Cô ta có hai mục đích, tìm bà đỡ âm linh, giúp cô ta đỡ âm linh.

Còn một chấp niệm chết mà không hóa khác là, phải giết người báo thù!

Chỉ có điều người của gia tộc đó, sau khi Hà Dậu Dân chết xong, thì dường như biết được sự lợi hại của Mạnh Hân Thư, cũng chẳng dám tới lưu vực sông Dương của thành phố Thường Bình nữa.

Hà Tiên Thủy nói là cố hết khả năng không đi vớt xác, đích thực là sợ gặp phải Mạnh Hân Thư.

Không phải do sợ Mạnh Hân Thư giết gã, cũng chẳng phải sợ Mạnh Hân Thư tìm gã đòi kêu oan.

Chỉ là gã ngày ngày đứng bên bờ vực của sự hối hận, đối với chuyện này cũng luôn là lực bất tòng tâm.

Kỳ thực nếu khi đó gã không ra tay cứu người, anh trai gã Hà Dậu Dân khả năng sẽ bị ép buộc đi Huyền Hà làm việc.

Nhưng dù gì Mạnh Hân Thư khả năng cũng sẽ được sống.

Cũng bởi vì gã sốt ruột, thêm việc chơi bẩn, nên mới khiến sự việc trầm trọng đến mức này.

Nói một cách khác, lúc đó nếu như lúc đó gã nhảy sông chết trước, thì đám người kia cũng chẳng đến mức nói là móc đứa bé trong bụng Mạnh Hân Thư ra đi uy hiếp Hà Dậu Dân.

Tôi nghe xong chuyện này, ngoài việc tim đập chân run.

Thi đầu mày cũng cứ nhíu chặt không giãn ra nổi.

Hà Tiên Thủy đúng là xốc nổi, nhưng chuyện này tôi đã chẳng thể bình phẩm đúng sai nữa.

Chỉ biết được là chuyện này, sẽ giúp giảm bớt không ít lo nghĩ cho tôi. Ít nhất, tôi đích thực sẽ không dính dáng thêm nhiều phiền phức hơn nữa.

Hà Tiên Thủy kể hết những chuyện này xong, liền từ dưới đất đứng dậy.

Gã thảm hại bảo với tôi, nếu như đúng là sau khi đỡ âm linh xong, chị dâu gã Mạnh Hân Thư có thể đi báo thù, chứ không phải hại chết người khác.

Thì gã cam tâm tình nguyện làm người lái thuyền!

Tôi nói câu đó rất thật, rất đúng. Oan có đầu, nợ có chủ!

Nhà gã tổng cộng chỉ ba khẩu, trước đây gã từng bị thương, thành kẻ mất khả năng đàn ông.

Sau khi anh trai gã chết xong, nhà họ Hà cũng tương đương với việc tuyệt hậu rồi, đối với gia tộc đó mà nói, chỉ là giết một người vớt xác không nghe lời mà thôi.

Nhưng đối với nhà họ Hà gã mà nói, thì lại là mối thù đoạn tử tuyệt tôn, phá nhà diệt hộ!

Chuyện này tìm ai cũng vô ích! Gã trước đây đúng là từng đi báo án, nhưng dựa vào việc gã chỉ có lời nói miệng, cũng chẳng có bất cứ chứng cớ gì, nên chỉ còn nước thất bại quay về!

Nếu đã như thế này, chẳng bằng gã và chị dâu gã trực tiếp đi báo thù!

Tôi nghe hết xong mặt lại biến sắc tiếp, đang định nói.

Thì Trương Nhĩ liền ấn luôn vào vai tôi, rồi nói một câu: “Sự việc cần nói rõ ràng thì đã nói rõ ràng rồi, Thập Lục, việc cậu cần quản chỉ có đỡ âm linh, những nhân quả báo ứng khác không liên quan tới cậu.”

Cũng vào lúc này, Lưu Văn Tam và Trần mù vội vã bước vào trong khu nhà bên.

Trần mù đi thẳng tới trước mặt tôi, trước tiên ngồi xổm xuống, sờ một phát cái xác tàn của con hoàng bì tử được tôi dùng áo phủ lên trên.

Sau đó lão mới cúi đầu, con ngươi màu trắng xám nhìn chằm chằm vào cái áo khoác hoàng bì trong tay tôi.

Lão hỏi tôi tại sao không đợi lão tới xong rồi hãy lột da?

Áo khoác hoàng bì mà hoàng thuật cần, vẫn còn hoàng bì tử khác có thể làm. Kể cả là hoàng tiên không phải do chúng tôi giết, Từ Bạch Bì chắc chắn cũng sẽ tới gây chuyện. Đừng nói đến việc bây giờ tôi còn lột da của Hoàng tiên ra! Đây đã trở thành việc có lý mà không giải thích rõ được rồi!

Tôi hít sâu một hơi, định thần lại.

Không trả lời câu hỏi của Trần mù ngay, mà bảo Hà Tiên Thủy về phòng nghỉ ngơi trước, tiện đấy nghĩ một cái tên.

Vốn dĩ tôi dự định tìm gã, đích thực là muốn biết chồng của cái xác nữ kia là ai, không có người nhà, chỉ có thể cưỡng chế tiễn đi, nhưng ít nhất cũng phải đặt một cái tên.

Bây giờ biết cô ta tên là Mạnh Hân Thư, biết cô ta là vợ của Hà Dậu Dân, thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Đặc biệt là Hà Tiên Thủy và cái âm thai này cũng là quan hệ chú cháu, thì càng tiện cho việc tiễn âm.

Hà Tiên Thủy gật đầu, nói gã sẽ nghĩ xong trước khi trời sáng, sau đó mới rời khỏi dãy nhà bên.

Lưu Văn Tam cũng liên tục nhíu mày nhìn tôi không nói lời nào.

Trần mù thì cúi đầu, liên tục hút thuốc lá cuộn, trong sân liền tỏa đầy một thứ mùi thuốc lá khó ngửi.

Tôi trầm ngâm chốc lát, cũng vuốt xuôi hết những tư duy trong đầu mình lại xong, mới mở miệng: “Chú Trần, cháu biết lột da sẽ có hậu quả gì, việc cháu muốn nhờ chú làm là, đi tìm Từ Bạch bì đến đây.”

“Bây giờ không cần để lão biết con hoàng bì tử này đã chết rồi, mà là để lão nhìn thấy lúc bò già tiễn âm, có âm thai mặc áo khoác hoàng bì.”

“Sau đó chú trực tiếp bảo với lão, con hoàng bì tử này là do ai giết.”

“Kể cả Từ Bạch Bì hận cháu lột da, cũng chắc chắn sẽ động thủ với cái xác nữ kia trước!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận