Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 550: LẤY THI ĐAN RA

“Thập Lục tỉnh rồi! Mau vào đi!” Bà cụ Hà cũng chẳng đợi tôi trả lời, lập tức gọi luôn.

Cửa phòng bị đẩy mở, Trương Nhĩ vội vã đi vào.

Bên cạnh lão còn có mấy người dân thôn Kế Nương đi theo.

Ánh mắt mấy người dân thôn đó nhìn tôi rõ ràng có vẻ chống đối và lạnh nhạt.

Sắc mặt Trương Nhĩ trong nháy mắt cũng trở nên vô cùng kinh ngạc: “Đã đến cực hạn rồi, khiêng cậu ta ra ngoài! Nhanh!”

Dưới sự chỉ huy của Trương Nhĩ, mấy người dân thôn kia khiêng tôi ra khỏi phòng.

Giữa sân đặt một cái thùng gỗ rất lớn, bên trong không chỉ có nước, mà còn rất nhiều nước đá.

Tôi rõ ràng có thể cảm thấy được máu huyết đang không ngừng rỉ ra từ trên bề mặt ra, cảm giác ấm nóng ngày càng mãnh liệt, cảm giác đau buốt cũng càng ngày càng dày đặc.

Mãi cho đến sau khi tôi được đặt vào trong thùng gỗ xong, cái cảm giác ấy mới hơi đỡ hơn một chút.

Cuối cùng sót lại chỉ còn cảm giác đau trĩu nơi bụng dưới.

Thi đan ở trong bụng tôi đã hoàn toàn không còn ăn khớp với cơ thể nữa, mà giống như một cục sắt vậy.

“Xếp bằng ngồi vững, đừng động đậy.” Trương Nhĩ trầm giọng dặn dò.

Giọng điệu của lão, rõ ràng hiền hòa hơn nhiều so với Âm tiên sinh hôm đó.

Tôi làm theo lời nói của Trương Nhĩ.

Cũng cảm giác dưới người có không ít thứ dạng hạt, chẳng biết là ngũ cốc hay là vật phẩm gì khác.

Trương Nhĩ giơ tay lên một phát, có người liền chạy ra khỏi sân.

Mấy phút sau, người đó dẫn Trần mù quay lại.

Trong tay Trần mù thì đang bưng một cái bát tráng men.

Lờ mờ tôi nhìn thấy trong bát đựng một thứ mỡ đặc sệt, ánh lên màu vàng cam, và còn có một thứ mùi thối khó ngửi từ trong bát bay ra ngoài.

Trường Nhĩ đón lấy cái bát, lão chằm chằm nhìn tôi, trầm giọng nói: “Thi đan tập trung tinh hoa phong nguyệt, khí không tắt thở, thành quả vũ hóa, người có tinh khí tân dịch, tứ chi cửu khiếu, ngũ tạng mười sáu bộ, ba trăm sáu mươi lăm đốt, rồi sinh bách bệnh.”

“Xác nếu vũ hóa kết đan, không đau bệnh, không thối rữa, tinh thần trường tồn, nhục thân bất diệt, người thường khó chịu nổi tinh khí của Thi đan, Nhị Ngũ tinh khí quá đầy, đầy thì tràn ra, thân vỡ mà chết.”

“Sinh khí quá nặng, lấy tử khí tuồn vào, Thi đan sinh khí này oán tử khí của nó, mới có thể lấy ra.”

Trương Nhĩ nói xong những lời này, lão bèn đưa tay vào trong bát vớt một phát, rồi bôi vào chỗ mũi, tai, miệng của tôi.

Cái mùi thối đó xộc vào trong mũi, tôi cuối cùng cũng biết được đây là gì rồi...

Đây rõ ràng là mỡ xác chết!

Da đầu tôi tê rần đến cực điểm.

Mỡ được luyện từ xác chết ra bôi lên mũi miệng, có thể tưởng tượng được buồn nôn đến mức nào.

Thế nhưng đúng lúc làm thế này xong, cảm giác đau đớn trên người tôi thực sự là đang giảm bớt.

Cũng chẳng biết là ảo giác hay là thật nữa, máu dường như đã ngừng rỉ ra rồi.

Cảm giác đau tức ở bụng dưới biến thành một cảm giác khó chịu cồn cào gan ruột.

Trương Nhĩ sau khi bôi mỡ xác chết đầy lên đầu lên mặt tôi xong, thì đột nhiên lão bóp lấy cằm của tôi, kéo đầu tôi dậy.

Ngay tiếp đó, lão lại đem phần mỡ xác chết trong bát đổ vào trong lỗ mũi tôi!

Tôi trợn to con mắt, định phản kháng theo bản năng.

Trần mù và bà cụ Hà lập tức tới bên cạnh tôi, mỗi người ấn lấy một bên vai của tôi.

Trong mắt bà cụ Hà rõ ràng có chút không đành lòng, những vẫn trầm giọng khuyên tôi, bảo tôi đừng cử động linh tinh.

Những người đàn ông dân thôn Kế Nương ở bên cạnh kia, có người bịt miệng nôn khan, thậm chí có người chạy ra bên cạnh bắt đầu nôn mửa.

Thứ dịch mỡ đặc sệt đổ vào trong lỗ mũi, dường như đều chảy vào trong cổ họng.

Cái dòng chảy ấy sau khi vào trong cơ thể xong, tôi lập tức thấy một cảm giác lạnh buốt chưa từng có.

Cảm giác cồn cào lộn ruột gan ở bụng dưới, càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tôi ộc một tiếng bèn bắt đầu nôn mửa.

Mỡ xác chết đặc sệt bị nôn ra, nước trong thùng lập tức nổi đầy váng mỡ.

Một vật cứng đột nhiên chui qua cổ họng, tõm một phát rơi vào trong nước.

Tôi vẫn không ngừng nôn mửa, gần như nôn hết cả dịch vị lẫn dịch mật ra ngoài, mà cảm giác buồn nôn vẫn còn vô cùng mãnh liệt.

Trần mù ở bên cạnh đã thông báo cho người dân thôn đem thùng sạch và nước sạch tới, lão và Trương Nhĩ thì tới dìu tôi luôn, đổi tôi qua một cái thùng khác, để tôi rửa sạch chất bẩn trên người.

Cảm giác đau trĩu chỗ bụng dưới đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm!

Cái cảm giác nhẹ nhõm này, dẫu sao cũng nén bớt chút ít cảm giác buồn nôn.

Tôi vội vàng rửa mặt một phát, chỉ là vết mỡ trên mặt có rửa kiểu gì, cũng vẫn cảm giác cứ sền sệt.

Tôi vốn cũng chuẩn bị rút bỏ kim bạc ở trên bụng, nhưng phát hiện chẳng biết từ lúc nào, chúng đều đã tự rơi hết rồi.

Cái thứ vừa nãy tôi nôn ra ngoài, chắc chắn chính là Thi đan, tôi cũng thở phào nhẹ hẳn cả người.

Buồn nôn thì hơi buồn nôn thật, nhưng ít nhất đã giữ được mạng sống rồi...

Tôi đích thực không có phúc và bản lĩnh để hương thụ kỳ vật kiểu này.

Trương Nhĩ sau khi đỡ tôi dậy xong, liền ra lệnh cho người đổ bỏ không ít nước trong thùng đi, cuối cùng thò tay vào trong đáy thùng nhặt Thi đan ra.

Tôi vốn tưởng rằng bị tôi nuốt vào lâu như vậy, cái Thi đan này sẽ có sự biến hóa.

Nhưng không ngờ, độ lớn của nó vẫn bằng quả trứng chim câu, bề mặt vô cùng tròn nhẵn, ánh lên màu xanh trắng.

Dường như Nhị Ngũ tinh khí nó bù đắp cho tôi, và cả phần dùng để hồi phục cho tôi trong khoảng thời gian tôi bị thương này, đều chẳng gây ra bất cứ hao tổn gì tới nó vậy.

Trong mắt Trương Nhĩ cũng ánh lên chút vẻ kỳ quái, lẩm bẩm nói: “Xác âm kết đan tôi nghe qua, nhưng loại Thi đan của Thiện thi vũ hóa này, tôi đúng là lần đầu gặp.”

“Bản thân xác vũ hóa, đã đầy tràn sinh khí rồi, sinh khí còn kết thành đan, có thể tưởng tượng được sinh khí trong đó phải đậm đặc đến mức nào.”

“Cậu có thể nuốt được nó, lại còn có thể trụ được bao nhiêu ngày như vậy, sợ rằng cũng có liên quan tới việc bản thân cậu là Âm sanh tử có mệnh Đại âm, là đứa trẻ chui ra từ bụng người chết, bẩm sinh đã có khiếm khuyết. Hoặc giả nó vô hình chung đã bù đắp hết rồi.”

Trong lúc nói, Trương Nhĩ lấy ra một chiếc hộp nhung nho nhỏ, đặt Thi đan vào trong đó.

Sau khi đóng nắp hộp lại xong, lão lại đưa thẳng Thi đan cho Trần mù.

Tôi cũng nhìn Trương Nhĩ một phát thật sâu, lão chẳng hề lộ ra một chút vẻ nhòm ngó nào đối với Thi đan, việc này cũng khiến tôi kinh ngạc.

Trần mù đón lấy Thi đan, cất lên trên người.

Đồ đưa cho Trần mù hay là đưa cho tôi, đều có cùng một kết quả, biểu đạt rõ ràng thái độ của Trương Nhĩ.

Đồng thời cũng có thể nhìn ra được, thuật phong thủy của Âm tiên sinh rõ ràng cũng có không ít chỗ khiếm khuyết.

Trương Nhĩ có thể lấy Thi đan ra, nhưng Âm tiên sinh lại không làm được.

Tôi trèo từ trong thùng gỗ đựng nước sạch ra ngoài, Trương Nhĩ thì bảo tôi vào trong phòng đi thay quần áo, rồi nghỉ ngơi tử tế chút.

Lão cũng không lập tức nhắc chuyện lấy sách.

Rõ ràng, lão đã hoàn toàn lý trí lại rồi, không còn điên rồ như lúc ở trên núi nữa.

Trần mù thì mở miệng nói không cần thiết phải nghỉ ngơi nhiều, lưu lại đây đêm dài lắm mộng, phải nhanh chóng lấy Kim toán bàn về, sau đó rời đi.

“Kim toán bàn?” Đầu mày Trương Nhĩ nhíu lại một phát, lão chằm chằm nhìn tôi: “Cậu làm mất Kim toán bàn rồi?”

Tôi không tiếp lời, trên mặt cũng có vẻ hơi đắng.

Mấy người dân thôn kia của thôn Kế Nương thì đi thu dọn đồ trong sân, rồi rời đi.

Tôi trước tiên về phòng thay quần áo, tôi cũng không mệt, lấy Thi đan ra xong ngược lại cơ thể hồi phục càng nhiều hơn.

Vốn chuẩn bị lập tức cùng Trần mù động thủ, ở trong thôn tìm thằng lùn kia, lấy lại Kim toán bàn.

Kết quả lúc đẩy cửa ra lại ngoài sân.

Thì chính giữa sân, có một người đang đứng.

Thẩm Kế tóc buông sau gáy, nhưng lại mặc một bộ Đường phục như của Âm tiên sinh.

Cô ta chưa từng mặc trang phục này xuất hiện bao giờ, lờ mờ, tôi cảm giác thân hình cô ta và hình bóng của Kế Nương trên đình nghỉ chân như đang chồng lên nhau vậy.

Thậm chí còn không khỏi chú ý đến tướng cốt của Thẩm Kế.

Nước da Thẩm Kế trắng bệch, rõ ràng là sự suy yếu do mất máu quá nhiều.

Bên cạnh cửa phòng, Trương Nhĩ, Trần mù, và bà cụ Hà đều đang canh chừng bảo vệ tôi, bọn họ không nói lời nào, cũng rất cảnh giác với Thẩm Kế.

“Tôi muốn nói chuyện với anh.”

“Đơn độc nói chuyện riêng.” Thẩm Kế khẽ mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận