Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 156: ÂM DƯƠNG LÁI XE



Đồng thời với mặt biến sắc, Lưu Văn Tam cũng đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào vị trí chỗ bóng đen của con trâu sắt trên mặt sông.

Tiếp đó, lão lại quay đầu sang nhìn đập Giang Đê một cái.

Cái tay giữ điếu thuốc đều đang run lên, thậm chí điếu thuốc rơi xuống đất, Lưu Văn Tam cũng chẳng phát hiện.

Vẫn cứ đưa tay lên đặt vào cạnh mồm, cuối cùng mồm hít không, lúc này lão mới phản ứng lại.

Sắc mặt tôi cũng trắng bệch vô cùng, không biết phải nói thế nào mới phải.

Mí mắt của Lưu Văn Tam giật điên cuồng, mồ hôi trên trán rớt từng hạt to đùng, sau đó mới nói: “Thập Lục, không dễ dàng thế đâu, nhưng cũng không thể không đề phòng, chú sẽ nghĩ cách, mày cũng phải nghĩ lấy một chiêu.”

Lưu Văn Tam đích thực là người thấy tiền là sáng mắt.

Nhưng chuyện này, không thể chỉ toàn dựa vào tiền mà nói nữa.

Nếu như đập Giang Đê vỡ thật, thì phải chết bao nhiêu người, đó thực sự là chuyện thị phi lớn.

Còn đối với tôi mà nói, trâu sắt là do tôi thả ra.

Truy cứu đến cùng, là do tôi vì Cố Nhược Lâm mà tới nhà họ Cố...

Lúc này, thân người tôi cũng không ngừng run rẩy.

Nếu không phải là tôi, thì cũng không có chuyện này hôm nay...

Nếu như hại chết hàng nghìn hàng vạn người thật, tôi có chết hàng vạn lần cũng không đủ chuộc lỗi...

Sợ là kể cả tôi có không chết, thì ngẩng đầu ba thước có thần linh, chắc chắn cũng không để cho tôi được yên lành....

Trong chớp mắt, suy nghĩ biến đổi rất nhanh, tôi đột nhiên lại phản ứng lại, trong chuyện này chắc chắn cũng có một số vấn đề.

Ông nội ban đầu rõ ràng là muốn phá tướng núi nghèo này của núi Nội Dương.

Thậm chí trâu sắt khả năng cũng là ông nội bố trí...

Tại sao ông nội không thực thi? Ngược lại cứ để núi nghèo tiếp tục nghèo mãi? Hay là, ông nội đang chuẩn bị việc gì?

Bao nhiêu người biết ông như vậy, thậm chí ông khả năng còn là đại phong thủy sư lợi hại nhất thành phố Khai Dương...

Đây chắc chắn sẽ không phải là một ngõ cụt.

Trong lúc tôi suy nghĩ, thuyền đã vào đến bờ.

Phùng Chí Vinh run rẩy và đau khổ gọi một câu: “Tường Lâu à! Bố đến đón mày về nhà!”

Chưa đợi tôi và Lưu Văn Tam rời khỏi thuyền, lập tức có hai người nhảy lên thuyền, khiêng xác chết xuống.

Ngay sau đó, những người vây quanh bên ngoài cầu tàu cũng nhường một lối đi.

Lúc này tôi mới phát hiện, Trần mù hóa ra cũng bị đón tới đây rồi!

Cái con xe ba bánh rách nát của lão đỗ ở ngoài rìa bến tàu, ngao sói cũng nằm phục bên cạnh, con mắt đỏ au của nó nhìn về phía chúng tôi.

Tôi hít sâu một hơi, hoàn toàn định thần lại, Phùng Chí Vinh quả nhiên không hổ danh là thổ hoàng đế của sông Dương, lại còn mời được cả Trần mù ra đây. Ban nãy tôi còn đang nghĩ, cứ thế này mà đi về, trên đường lại chẳng to chuyện?

Vốn dĩ đã là hắc sát bị trấn xác, nếu như không có người dẫn đường âm, sợ là trên đường sẽ phải chết người.

Bây giờ nhìn thấy Trần mù, tôi mới hoàn toàn yên tâm triệt để.

Có điều trong lòng tôi vẫn cứ suy nghĩ, đồng thời hồi tưởng lại nội dung của Trạch kinh, nghĩ xem phương pháp phá giải rốt cục nằm ở chỗ nào.

Lúc này người rất đông, tôi cũng chẳng kịp để ý thay quần áo, chỉ có thể khoác một cái áo khoác lên người, rồi lại đeo cái rương gỗ sau lưng.

Tôi với Lưu Văn Tam đều được Phùng Khuất đón xuống thuyền, Hà Thái Nhi đến gần trước mặt chúng tôi, lau vết nước trên trán cho chúng tôi.

Phùng Chí Vinh trịnh trọng nhìn Lưu Văn Tam, nói một câu: “Lưu Văn Tam, lời cảm ơn, nói nhiều vô ích, thứ mà anh muốn đang ở nhà họ Phùng, bây giờ đi với tôi một chuyến, tôi sẽ giao toàn bộ lại cho anh.”

Lưu Văn Tam trầm ngâm một lát, lại quay đầu nhìn vọng ra mặt sông Dương một cái, xong mới nói: “Thập Lục, mày đi cùng với Trần mù, theo lão đi dẫn đường âm, chở một cái xác mọc lông đen, chú sợ lão tuổi cao rồi, gần đây lại đón con gái cháu trai về nhà, mạng không đủ cứng, không trấn nổi.”

Tiếp đó lão mới nói với Phùng Chí Vinh: “Phùng gia chủ, tôi có chuyện cần thương lượng với ông, rất quan trọng.” Lập tức tôi hiểu ra, Lưu Văn Tam chắc chắn muốn nói chuyện với Phùng Chí Vinh về việc con trâu sắt ở dưới sông.

Bất kể người vớt xác sông Dương Lưu Văn Tam ở dưới nước có lợi hại đến đâu, đã lên đến bờ, lão cũng chỉ là một người bình thường.

Nếu như không có sự giúp đỡ của Phùng Chí Vinh, sợ là có đi tìm cơ quan liên quan để nói, rằng dưới sông có một con trâu sắt, sẽ đâm vỡ đập sông Dương.

Ai sẽ tin?

Lại chẳng lôi Lưu Văn Tam qua viện tâm thần ngay tại trận luôn.

Phùng Chí Vinh hơi nhíu mày một cái, gật gật đầu: “Được, vậy anh lên xe tôi.”

Tiếp đó, Phùng Chí Vinh nhìn sang tôi, trong mắt rõ ràng có vài phần kỳ lạ, sao đó nói: “La Thập Lục, cháu nội của La Trung Lương, kế thừa bát cơm của bà đỡ âm linh?”

Tôi mất tự nhiên gật gật đầu.

Phùng Chí Vinh đột nhiên tiếp tục nói: “Thứ cậu biết, không chỉ đơn giản mỗi đỡ âm linh, chuyện nhà họ Cố, tôi nghe nói rồi, tiện đấy cũng tìm người hỏi thăm việc mấy người đi thành phố Trường Bình mấy hôm trước.”

“Hứa Đức Sưởng, vừa hay cũng giúp thêm mấy món đồ gia dụng cho khu nhà của tôi. Đánh giá của cậu ta về cậu, không hề thấp.”

“Tuổi đời còn trẻ, mà con mắt rất chuẩn, trông có vẻ gan không to, nhưng trên thực tế suy nghĩ sự việc lại rất to gan.”

“Nếu như tôi nói không sai, thì ban nãy cậu định tóm thẳng lấy tôi đúng không?”

Lập tức trên trán tôi rịn mồ hôi, rất rõ ràng, cái Phùng Chí Vinh nói chính là chuyện lúc ông ta vừa mới giơ tay lên đó.

Ông ta không hổ là người trải qua sóng to gió lớn...

Ban nãy tôi khả năng chỉ là ánh mắt thay đổi một chút, không ngờ đã bị ông ta đoán được nhiều như vậy...

Ngại ngùng cười cười, tôi nhất quyết phủ nhận: “Phùng gia chủ, Thập Lục làm sao dám...”

Phùng Chí Vinh cười ha hả: “Một đứa đỡ âm linh, thì chắc chắn không dám, nhưng nếu là âm thuật tiên sinh, thì còn chưa chắc.”

“La Thập Lục, tôi rất xem trọng cậu, trong số người trẻ rất ít có được nhân vật như cậu.”

Tôi ngẩn người ra.

Âm thuật tiên sinh?

Trong bức thư Trương Cửu Quái để lại, ông ta là Thiết khẩu Kim toán Trương Cửu Quái, ông nội tôi chính là Âm thuật tiên sinh La Trung Lương.

Tôi hít sâu một hơi, nghiêm trang trả lời một câu: “Tôi sẽ tiếp giữ truyền thống của ông nội, bất kể là bà đỡ âm linh hay là âm thuật tiên sinh, đều như nhau.”

“Được rồi Thập Lục, qua bên chỗ Trần mù đi, đừng có kéo dài quá, mấy cái đinh gỗ đào đen của chú chưa chắc đã trụ được đâu.”

Lưu Văn Tam cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và Phùng Chí Vinh.

Phùng Chí Vinh cũng chẳng nói gì thêm, quay người bước về chỗ chiếc xe mà ông ta ngồi ban nãy.

Lưu Văn Tam cũng bước theo sau.

Hà Thái Nhi hơi hơi lắc đầu, trong mắt có chút không tự tại.

Tôi lúc này mới phản ứng lại, sợ là Lưu Văn Tam không muốn tôi nói quá nhiều.

Nói nhiều ắt sẽ sơ sẩy, đặc biệt là trước mặt loại người già thành tinh như Phùng Chí Vinh.

Quay người bước về phía bên đường, Trần mù hướng về phía tôi gật gật đầu.

Tôi cũng chào hỏi lão, xong mới lên tấm ván gỗ sau lưng lão ngồi.

Còn xác chết của Phùng Tường Lâu, đã được đặt lên trên rồi.

Trước đầu xe, ngao sói đứng dậy, vẩy vẩy bộ lông trên người, cũng hướng về phía tôi áo u một tiếng, giống như lên tiếng chào hỏi tôi vậy. Tôi cũng cười cười vẫy vẫy tay với ngao sói, coi như hồi đáp.

Trần mù nhìn chằm chằm vào xác chết của Phùng Tường Lâu, giọng nói của lão cũng có vài phần nghiêm trọng.

“Hắc sát?”

“Trong tay Lưu Văn Tam lại còn có cả đinh gỗ đào đen, thảo nào mấy năm nay gan nó ngang thế, chú xem nhẹ nó rồi.”

Tôi ngẩn ra.

Nhưng tôi cũng chẳng nói thẳng ra, là Lưu Văn Tam cũng mới chỉ lấy được mấy thứ đồ kia.

Nếu không phải là Phùng Chí Vinh đem tới, thì cũng chẳng có mà dùng.

Có điều tôi ngầm ghi nhớ đinh gỗ đào đen lại, quả nhiên lợi hại hơn so với đinh gỗ đào thông thường.

Cái thứ này quá nửa là đồ tiêu hao, chứ nếu không, mấy năm nay Lưu Văn Tam cũng chẳng đến nỗi chẳng làm ra được cái nào.

Tiếp đấy, ánh mắt của Trần mù lại hướng lên bộ quần áo của tôi, lão im lặng mất mấy giây, dường như là nhìn chằm chằm vào mảnh cổ ngọc trên ngực tôi, sau đó cũng chẳng nói gì thêm, bắt đầu đạp xe đi về phía trước.

Đồng thời, lão cũng gân cổ hô to lên: “Người chết qua quan không chạm đất, người sống đi đêm chớ quay đầu!”

“Giờ tý chưa tới, thằng mù quá âm!”

“Ngao sói mở lối! Bách quỷ tránh đường!”

Ngao sói bước đi phía trước, Trần mù nhấn bàn đạp xe, tốc độ của lão chậm đến ly kỳ.

Đám người và xe mà Phùng Chí Vinh đưa tới, ngoài chiếc xe của bản thân lão, và một chiếc xe khác đi theo, còn lại tất cả đều ở lại bên bờ sông.

Rõ ràng là phải hành sự theo mệnh lệnh của ông ta, canh chừng sông Dương, không được cho những người khác xuống sông.

Trên đường ban đầu sương mù còn rất mỏng, sau đó thì trở nên vô cùng dày đặc.

Ngao sói đi trên đầu, sau khi mở đường âm xong, bên đường những người âm u u ám lén lén lút lút cũng không dám lại gần...

Thậm chí có một số còn nằm bò ở rề đường lén lút nhòm ngó chúng tôi.

Chỉ là tốc độ của Trần mù, thật sự là chậm quá đi.

Tôi cúi đầu xem đồng hồ một cái, đã gần nửa tiếng rồi, chúng tôi mới rời khỏi sông Dương chưa được bao xa.

Quả nhiên, tôi liền hiểu ra ẩn ý của Lưu Văn Tam.

Xác chết hóa hắc sát quá hung dữ, trần mù có thể dẫn âm, ngao sói mở đường, nhưng cái xe này của Trần mù thì có vẻ đạp rất khó khăn.

Dù gì tuổi lão cũng cao rồi....

Do dự một lát, tôi mới hít sâu một hơi, nói: “Chú Trần, hay là để cháu thử chút?”

Trần mù ban đầu còn không trả lời tôi, qua tận mấy giây lão mới nói: “Lần trước mày từng đạp xe, tên hắc sát này hung dữ hơn mày tưởng, mạng càng nặng hơn, mày không đạp nổi.”

Tôi do dự một lát, rồi mới nói: “Lần trước là lần trước, biết đâu lại không giống nhau thì sao?” lưu Văn Tam chắc chắn không ăn nói linh tinh, bát chợt tôi nhớ tới những lời ban nãy Phùng Chí Vinh nói với tôi.

Tôi thăm dò nói: “Lần trước đạp xe, chỉ là cháu, nhưng trên người cháu, có tận mấy cái mạng.”

“Chú Trần, chỉ là một thằng La Thập Lục, mạng không đủ để đạp xe của chú, nhưng nếu thêm ông nội cháu, mẹ cháu, và cả Trương Cửu Quái năm đó bói mệnh cho chú thì sao?”

Rõ ràng, tôi vừa mới dứt lời, mặt Trần mù đã biến sắc!

Cũng chẳng phải là kinh sợ hoảng hốt gì, mà là kinh ngạc và không thể tin nổi.

Tiếp đấy, xe của Trần mù cũng đột ngột dừng lại.

Lão nhìn tôi một cái thật sâu, nói từng câu từng chữ: “Ba cái mạng này, thêm mạng của mày, đã nặng hơn mạng của lão mù chú đây nhiều rồi, kể cả ngao sói có lên xe, mày cũng đạp đi được.”

Dứt lời, Trần mù liền xuống xe luôn, lão không ngồi lên tấm ván gỗ, mà ngược lại đi đến bên cạnh ngao sói, một người một ngao, cứ thế chằm chằm nhìn tôi.

Lúc này trong lòng tôi cũng có đôi chút hồi hộp, ngồi lên xe xong, tôi bèn nhấn bàn đạp một phát.

Vốn dĩ trong tưởng tượng của tôi, cái xe của Trần mù nặng đến ly kì, tôi phải dốc hết sức lực, mới có thể đạp đi được...

Nhưng bây giờ, không ngờ lại có một thứ cảm giác nhẹ bẫng.

Xe vụt một cái, liền lao thẳng về phía ngao sói.

Ngao sói tru dài một tiếng, nhưng lại không phải là tiếng áo u như trước, mà là tiếng sói tru!

Toàn thân tôi da gà đều sắp rụng hết xuống!

Mắt nhìn xe sắp đâm vào Trần mù, tay chân Trần mù vô cũng lanh lẹ, đưa tay lên chống vào vai tôi, lật người một cái, đã ngồi xổm trên tấm sàn gỗ rồi.

Tôi đạp rất nhanh!

Ngao sói chạy như bay phía trước!

Nhất thời sương mù lại đều bắt đầu trở nên thưa thớt đi.

Trần mù đột nhiên lại run rẩy hô lên một câu.

“Ngao sói mở lối, âm dương lái xe, thằng mù điểm lộ!”

“Thần quỷ chớ lại gần nào!”

Một câu gào xong, tôi cảm giác da đầu sắp bung cả ra.

Bên trong cái giọng gào thê thiết ấy, toát ra thứ cảm giác lại không còn là âm khí trùng điệp, mà ngược lại có thêm một cảm giác chính trực ôn hòa!

Còn Trần mù, đột nhiên lại nói nhỏ bên tai tôi một câu.

Khiến trong lòng tôi chấn động mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận